Chap 14.Đưa Nhau Đi Trốn

565 61 6
                                    


Trốn tránh ? Ừ thì trốn, là nàng hèn nhát muốn bỏ chạy, nhưng lại muốn có cô bên cạnh. Nàng không muốn ở trong thành phố ngột ngạt này nữa, nhưng nàng quyết định rồi, sau khi khi đi về sẽ nói tất cả cho cô nghe. Tất cả mọi thứ, không che giấu cô bất cứ thứ gì cả.

Khánh Vân xoay sang nhìn nàng rồi mỉm cười. - Dyn Dyn muốn đi đâu, By sẽ đi với Dyn Dyn. Bây giờ thì ngủ đi nhé, By về bên nhà đây.

Kim Duyên gật đầu, sau đó trưng ra bộ mặt ngơ ngơ nhìn cô. - Còn gì nữa không ? - Nàng bặm môi, còn không phải nhắc khéo cô nói yêu nàng rồi hôn chào tạm biệt sao ? Uầy, tâm trạng mấy người đang yêu thật kì lạ.

Khánh Vân ngơ ngác. - À không. Không còn gì nữa cả. By về.

Cô lơ ngơ toang đứng dậy thì bị nàng lôi lại. Kim Duyên hếch khuôn mặt lên, vẻ mặt làm ra vẻ miễn cưỡng. - Ưʍ.....thấy By cũng tội nghiệp, cho hôn Dyn Dyn một cái đó.

Khánh Vân lại ngơ ngác. Ủa ai mượn ? Tự nhiên tội nghiệp người ta ? Cô gãi gãi đầu, cuối cùng phồng má, hôn chụt lên môi nàng rồi cười toe toét. - Thế ngày nào cũng tội nghiệp By nhé ?

Kim Duyên bật cười, chỉ chỉ vào má cô. - Ham lắm, hmm....về ngủ đi nhóc con béo phìiiiiiii.

Cô chu môi lên bất mãn, người ta chỉ là hơi tốt tướng một chút thôi, sao nàng cứ chọc ghẹo người ta hoài.

Kim Duyên ngó cái tướng đi có phần ục ịch của cô liền tức cười. Dễ thương chết người ta mà......

*****
Ngày hôm sau...

Vi vu trên con xe mô tô do Khánh Vân cầm lái, Kim Duyên tì cằm lên vai cô rồi hỏi nhỏ bên tai cô. - Xe bạn By ăn trộm của ai đấy ? - Nói xong lập tức cười khúc khích.

Khánh Vân phì cười, tay vẫn lái đều đều giữa trời lộng gió, hơi nghiêng người trả lời nàng. - Xe của By đấy, mua hồi ba năm trước, nhưng lâu lắm rồi không dùng. May là còn xài được.

Kim Duyên choàng tay ôm lấy eo người ta rồi lại thì thầm. - Có xin mẹ chưa ?

Khánh Vân gật đầu. Hồi sáng đã xin phép mẹ đi chơi vài hôm, nhưng lại nói dối rằng đi cùng nhân viên chứ không nói đi riêng với chị chủ.

Kim Duyên hít thở ít không khí trong lành, nhoẻn miệng cười vén mớ tóc bay tán loạn trên mặt mình. - Đang đưa con người ta đi đâu đấy ?

- Đi bỏ.

- Bỏ ở đâu ? - Nàng lại kề sát má cô rồi hỏi, hơi thở gần như quyện vào nhau.

Cô rồ ga nhanh hơn một chút rồi buông một tay ra, tạo hình bắn tim rồi cười. - Bỏ vào tim này.

Kim Duyên cười xòa đưa mặt vào vai cô. Đúng là miệng lưỡi ngon ngọt mà, lúc nào cũng như khiến con người ta chìm vào hủ mật.

[ Cùng anh băng qua bao đại dương. Cùng anh đi vượt ngàn con đường .Phiêu lãng như áng mây trời. Xanh ngát như giấc mơ ta. Và đời vẫn thế, vẫn mãi trôi. Tháng năm dài, mình có đôi. Dù là ngày mưa, hay nắng xanh ngời. Vẫn mong cùng người bước qua ....]

Phú Quốc chào đón cả hai bằng một trận mưa rào khiến Khánh Vân xị mặt ra, còn Kim Duyên thì ngồi thẩn thờ trong phòng khách sạn gần bờ biển, nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ.

Cover[Vân Duyên]𝓤ố𝓷𝓰 𝓷𝓱ầ𝓶 𝓶ộ𝓽 á𝓷𝓱 𝓶ắ𝓽Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ