Khánh Vân quần áo tươm tất đứng trước cửa nhà nàng để chuẩn bị đón nàng đi ăn.Chỉ vài phút sau Kim Duyên xuất hiện trong chiếc váy ngắn và áo trễ vai đơn giản, làm Khánh Vân đứng hình vài giây. Cơ thể kia cũng không phải chưa thấy qua, còn là thấy một cách triệt để nhất, nhưng tại sao khi nhìn nàng quần áo chỉnh chu mà cô cũng nảy sinh ham muốn đè nàng ở dưới thân một phen mà chìu chuộng....??? Đúng là yêu nghiệt.
- Này....định nhìn người ta đến bao giờ ?
- Hả hả ? Ờ.....đi ăn. - Khánh Vân giật mình cười hì hì, tay đan lấy tay nàng mà đi.
Bọn họ đi dọc theo vỉa hè, gần đây có một cửa hàng bán cháo cá rất ngon, Khánh Vân thật muốn đưa nàng đến đây ăn.
Hai tô cháo khói bay nghi ngút thơm lừng được bưng ra. Kim Duyên hít hà, liếm môi vài cái rồi cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Khánh Vân thì chăm chú gắp cá và trứng cá vào muỗng, sau đó đưa hết vào tô của người yêu.
Kim Duyên nhướn mắt lên nhìn cô. - By sao đấy ? Ăn đi.....- Nàng vừa nói vừa có ý định trả lại cho cô.
Khánh Vân lấy đũa ngăn lại rồi lắc đầu. - By không thích ăn trứng cá. Với lại ăn nhiều mập, mập thì bị chê, bị bỏ. - Cô giả vờ mếu máo.
Kim Duyên phì cười.
Cô cũng mỉm cười rồi tiếp tục ăn. Còn không phải là vì khi nãy chủ quán nói chỉ còn hai phần trứng cá, mà Kim Duyên thì có vẻ rất thích ăn thứ này, nên cô mới tìm lí do để nhường cho nàng sao ? Tưởng cô sợ mập thật à ? Thật ngốc.
Ăn no căng cả bụng, Khánh Vân và nàng lại nắm tay nhau đi dọc theo vỉa hè, hai cơ thể sát nhau tới nỗi không một cơn gió nào có thể luồn lách qua được. Kim Duyên đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay sang cô. - Đi với chị có bị mẹ la không đấy ?
- Mẹ đi ăn với bạn rồi. Mà Dyn Dyn không thấy dạo này mẹ không còn khó chịu với Dyn Dyn nữa hay sao ?
- Có không ? - Nàng ngờ ngợ.
- Còn không à ? Hồi sáng mẹ còn làm hamburger cho ăn đấy. - Cô nhướn mắt nhắc nàng.
Kim Duyên gật gù. Buổi sáng đi xuống thấy ổ bánh thì cũng chỉ đơn giản nghĩ là Khánh Vân mua ở đâu đấy cho nàng, ai ngờ là do mẹ cô làm chứ ? Thật lạ nha. Đúng là chuyện đáng mừng, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Đứng trước cửa nhà nàng, ngó sang bên nhà mình. Mẹ vẫn chưa về, cô cười nham hiểm nhìn nàng :
- Mẹ chưa về. Cho By vô một chút nha ?
Kim Duyên không nghi ngờ gì mà gật đầu. Hai đứa còn cái gì chưa làm nữa đâu mà sợ sệt ? Được gần người ta thêm một chút cũng tốt.
Hai người đi lên phòng, đóng cửa lại, Khánh Vân nhanh tay tắt đèn đi rồi ôm chầm lấy nàng từ phía sau. Một khung cảnh thật mờ ám.
- Gì đấy, By này....??? - Nàng cựa quậy một chút rồi thả lỏng để cô ôm lấy.
- " Thương " một chút. - Cô nhẹ nhàng bên tai nàng mà dỗ.
Nàng còn chưa kịp ngấm nỗi cái chữ THƯƠNG của cô là như thế nào thì đã bị cô đẩy nằm lên giường.
Khánh Vân nhanh chóng áp lên bên trên. Tay vuốt lấy gò má nàng nâng niu nhất có thể, đôi môi tìm tới môi người ta mà mút lấy, miệng còn ê a :
BẠN ĐANG ĐỌC
Cover[Vân Duyên]𝓤ố𝓷𝓰 𝓷𝓱ầ𝓶 𝓶ộ𝓽 á𝓷𝓱 𝓶ắ𝓽
Fanfic" Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời. Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng "