Chap 24 .Dừng lại

557 26 1
                                    


Sáng muộn ngày hôm sau Jungkook  tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Hắn ngồi dậy giơ một tay đỡ lấy trán, cảm giác trong đầu không ngừng ong ong. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn rồi, hắn thở dài một tiếng bước xuống dưới nhà. Phòng khách hôm qua đã được dọn dẹp gọn gàng, bàn ăn trong bếp đặt một chén canh giải rượu.

Jimin đi từ sáng sớm rồi, mà cũng đúng thôi bây giờ đã gần trưa rồi mà. Jungkook sửa soạn một chút rồi tới công ty, thư kí Dương nhìn thấy hắn đi làm muộn, thần thái lại không được tốt cho nên thắc mắc.

- Tổng giám đốc, cậu hình như đang mệt?

Jungkook ngồi xuống bàn làm việc của mình, sắp xếp một vài văn kiện đặt lên mặt bàn, ậm ừ.

- Tối qua tôi có uống vài chén.

Lúc đặt xấp văn kiện lên mặt bàn, ánh mắt vô tình lướt qua một lá đơn được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, động tác tay Jungkook bỗng nhiên khựng lại. Thư kí Dương nhìn theo ánh mắt của hắn hiểu được ý liền giải thích.

- Sáng nay cô ấy gửi người mang tới, tôi có gọi điện thì cô ấy sắp ra nước ngoài rồi nên gửi đơn xin thôi việc.

Ánh mắt hắn sa sầm lại, hắn ngẩng đầu nhìn anh.

- Nước ngoài?

Không ngờ tới sắc mặt Jungkook sẽ chuyển biến như vậy, thư kí Dương nhất thời bị hắn làm cho lúng túng vội gật đầu.

- Đúng vậy.

Jungkook lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng, điên cuồng lái xe tới bệnh viện. Kim Heejin đang dọn dẹp đồ đạc cho vào trong giỏ đồ. Hôm nay cô xuất viện. Cửa phòng đột nhiên bị thô bạo mở ra nghe rầm một tiếng, Heejin đang cúi người cho đồ vào giỏ, nghe tiếng động cô chỉ hơi liếc mắt về phía sau, không hề quay đầu.

- Kim Heejin

Hắn bước tới trực tiếp nắm lấy bả vai Heejin kéo lại, ép cô đối mặt với hắn. Con ngươi hắc sắc vằn lên một tia đỏ, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của người đã làm cô say nắng nhưng bây giờ chỉ toàn là những đau thương.

- Ra nước ngoài? Em nói ra nước ngoài là sao hả?

Trước thái độ mất kiểm soát của hắn, ngay cả đáy mắt cũng không hề bị chấn động. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời.

- Anh tức giận gì chứ? Cũng chẳng còn liên quan tới anh.

Jungkook đau lòng, chân mày thoáng chốc liền nhăn lại.

- Heejin...

Cô tránh người, thoát ra khỏi bàn tay của Jungkook. Quay đầu lảng tránh ánh mắt của hắn.

- Ở lại đây mỗi ngày sẽ phải nhìn anh, mỗi ngày đều khiến tôi cảm thấy chán ghét. Anh cho rằng bây giờ tôi còn muốn ở lại để nhìn anh cùng người con trai kia mỗi ngày ôm ôm ấp ấp vui vẻ hay sao?

Hắn biết người kia chỉ là đang cố tình nói lời ác ý, liền không quản cô sẽ thế nào, bước tới ôm lấy cô vào trong ngực.

- Em nói gì thế chứ, em biết anh với cậu ấy không hề như vậy.

Cô dung hết sức mình Jungkook ra, khiến bản thân cũng phải loạng choạng lùi lại sau một bước.

- Đừng có dùng cánh tay đã từng ôm hôn người khác để ôm tôi, anh làm tôi thấy thật ghê tởm.

Jungkook bị đẩy ra, bàn tay trong không trung chơi vơi không có điểm tựa, hắn nhìn người kia dùng từng lời căm phẫn nói với mình, mà bất lực.

- Heejin, đừng như vậy nữa. Chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi.

Cô nhếch miệng cười nhạt.

- Bỏ trốn? Anh cho rằng bây giờ anh còn đủ tư cách để cùng tôi bỏ trốn sao? Jeon Jungkook, tình yêu của anh đã bị vấy bẩn rồi, anh nghĩ xem bản thân anh còn xứng với tôi không? Có còn xứng không?

Với tất cả những thương tổn và những thiệt thòi cô vì hắn mà một mình lãnh nhận, một mình âm thầm chịu đựng suốt thời gian qua.

Hắn không có quyền đòi hỏi cô phải chờ đợi mình, hắn không có tư cách mong rằng cô sẽ luôn kiên nhẫn chờ đợi hắn. Nước mắt đã muốn tràn ra tới khóe mi, Heejin vội vàng quay đầu, bóng lưng rệu rã.

- Dừng lại đi, tôi mệt mỏi lắm rồi!



[𝑲𝒐𝒐𝒌𝒎𝒊𝒏 𝒗𝒆𝒓] Liệu chúng ta có đến được với nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ