(1) Món nợ phải trả

565 27 4
                                    

Nyling vốn là một dân thường, người vốn có mái tóc nâu dài qua vai được buộc thành đuôi ngựa đan vài vòng tóc nơi cột thắt phía sau đầu. Cô để mái che phần trán và chỉnh tóc con ở hai bên gọn gàng thành hai vòng được cố định bởi hai ống kim loại nhỏ. Nyling mặc một chiếc đầm sắc đỏ sẫm đơn điệu trải dài đến mắt cá chân và tô điểm thêm vào đó là một đôi giày búp bê cổ thấp màu không quá nổi bật. Hiện tại, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình đã đến cổng thành nơi vua chúa ngự trị.

Nyling đã đặt chân vào hoàng cung với danh phận là cung nữ. Không phải vì món nợ "vui vẻ" của người cha quá cố để lại thì cô ấy cũng chẳng muốn dấn thân vào nơi cạnh tranh khốc liệt này. Cô đã nghĩ mình sẽ có một cuộc sống yên bình với một cửa hàng thuốc nhỏ xinh tọa lạc ở đầu ngõ, vừa có thể giúp người khác khỏi ốm đau bệnh tật, vừa được đi hái thuốc - sở thích mà từ nhỏ đến giờ vẫn không đổi. Nhưng đúng là đời chẳng như mơ, cô ấy đã phải lựa chọn làm việc trong cung để trả hết món nợ, nếu không thì ông bà Nyling - người đã luôn chăm sóc, chở che cho cô trong suốt quá trình trưởng thành sẽ bị đe dọa đến mạng sống. 

Đứng đợi một lúc rồi chiếc cổng cũng được mở ra, vốn cửa thành này chẳng phải là nơi được trải thảm đỏ uy nghiêm mà nữ đế Ei và thần cận của người ra mắt trước công chúng gì cả, miêu tả một cách trần trụi thì nó chỉ là lối đi cho những người có địa vị thấp kém trong xã hội như cô mà thôi. Một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu Nyling, cô tự hỏi rằng nếu có một ngày cô có thể bước đi sang trọng trên tấm thảm đắt đỏ đó với cương vị phu thê của hoàng đế, liệu rằng cảm xúc lúc đấy sẽ như nào... Nhưng mà cô gái ơi, người thấp kém như cô sợ đến cả cung nữ còn khó ở lại nói chi có thể trèo lên cái ghế đầy quyền lực đấy... Từ trước đến nay hoàng cung luôn là đấu trường tranh chấp địa vị giữa các cô gái, chàng trai mong muốn ân sủng từ hoàng đế là điều không thể chối cãi. Nhưng cảm giác uy quyền và thâu tóm đất nước không phải là thứ gì hấp dẫn đối với cô, những gì Nyling thật sự muốn chỉ là có thể trở lại cuộc sống thường ngày được lo lắng, chăm sóc cho hai ông bà đã quá tuổi, nhưng có lẽ là bất khả thi nếu không có ai chuộc cô ra khỏi cung, món nợ vẫn chưa trả xong, bán thuốc cũng chỉ được mấy đồng lẻ thì có khi mạng sống của người thân cô sẽ đi trước khi Nyling kịp trả hết. Dù thực sự rất muốn điều đó, nhưng cô biết quay lại sẽ chẳng có ích gì mà còn đặt thêm gánh nặng cho người đã nuôi nấng cô. Thôi thì cô đành xuôi tay vậy, những gì cô có thể làm là dành phần còn lại của cuộc đời mình ở trong bốn bức tường và sống thật hạnh phúc để báo hiếu cho ông bà già ở nhà.

Nyling đi đến nơi được chỉ dẫn, trên đường đi là khung cảnh rộng lớn với những công trình kiến trúc đồ sộ được mạ vàng hay những loại cây quý hiếm có tuổi đời rất lâu rải lải trên khắp con đường. Cảnh sắc ở đây khiến Nyling bị choáng ngợp bởi sự phong phú và sang trọng nơi đây, cơn gió dịu nhẹ cùng cái nắng không quá gắt của Mặt Trời càng khiến cô say mê hơn, dù vốn đã biết hoàng cung là nơi hội tụ những gì tinh túy nhất nhưng điều này thực sự nó còn hơn cả những câu văn viết trong sách hay truyền miệng gấp bội lần. Dòng suy nghĩ của Nyling bị ngắt quãng khi cô nhận thấy tiếng nói xôn xao ngày một rõ hơn, trước mắt cô là những cung nữ mới vào giống như Nyling, bầu không khí thật khác lạ, nó ngột ngạt và nặng trĩu khiến lòng cô lại không ngừng nơm nớp lo sợ không tự chủ được. Cô nhìn sang sắc mặt của các cung nữ khác, bọn họ đa phần đều mang một loại sắc thái, có người thì thể hiện rõ sự lo âu trên khuôn mặt, có người thì gượng cười nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi đó. 

[Scaramouche] "Vĩnh hằng"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ