Chương 105

565 52 0
                                    

Hương vị của cua vô cùng tươi ngon, so với thịt bình thường rất khác nhau, vừa mềm vừa thơm nhưng lại khác với thịt cá.

Bữa cơm lần này khiến cho tất cả mọi người đều thoả mãn, ăn no rồi thì bắt đầu làm việc, chỗ này không có nhà ở nên buộc mọi người phải dựng xong một nơi ở kiên cố hơn túp lều tạm bợ này trước khi chạng vạng.

Tô Đạt thừa dịp mọi người ngủ làm mấy thứ khác, không tốn bao lâu đã hoàn thành.

Đến tận lúc hắn đi ngủ cũng không ai phát hiện ra.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thang Lâm ở bên ngoài tập luyện thể thuật, cậu muốn tận dụng thời gian để luyện thành công phần cuối trong sách để Tô Đạt có thể bắt đầu dạy luyện khí thuật*.

(Này không phải là luyện vũ khí này nọ đâu mà là linh khí ấy)

Sách về luyện khí khi giao cho cậu cùng Tô Bảo Nhi đã được hai người xem qua rất kĩ rồi không cần phải học lại. Thế nhưng đáng tiếc thay, cậu cùng Tô Bảo Nhi vẫn đang giãy dụa ở ngưỡng luyện thể thuật cao cấp chưa thể đột phá thành công.

Tiến độ của Tô Bảo Nhi hơi chậm một chút, nhóc mới chỉ bắt đầu học luyện thể thuật cao cấp. So với độ tuổi này đã là nhân vật xuất chúng hiếm có rồi.

Khi ánh bình minh rốt cuộc xuất hiện trên đảo nhỏ thì mọi người cũng tỉnh dậy hết. Tô Bảo Nhi nhảy nhót đến cạnh Thang Lâm để tấn công cậu, người sau tựa như vô cùng quen thuộc mà xoay người lại tiếp chiêu.

"Ầm" một tiếng thật lớn. Thang Lâm hơi hơi nhíu mày, gần đây sức lực của Tô Bảo Nhi càng kinh khủng, nếu lại tăng thêm chút nữa trong thời gian ngắn thì đến phiên cậu sẽ phải cố hết sức.

Tô Bảo Nhi nào biết sức mạnh của mình trong mắt Thang Lâm khó nhằn cỡ nào, động tác của nhóc cũng không chậm, một chưởng tiếp một chưởng, muốn đánh trúng Thang Lâm đang không ngừng né tránh.

Bọn họ đều không dùng vũ khí nhưng thực lực bày ra thì không ai có thể xem thường.

Cái Bao Tuấn đứng một bên xem xong thì nói với Tô Đạt bên cạnh: "Các thiếu gia càng ngày càng mạnh."

Đang trò chuyện thì Tô Bảo Nhi chộp nát một tảng đá lớn, chim chóc trốn trên những chạc cây trong rừng hoảng sợ bay vút lên cao.

"Không được, không được."

Anh Thang Lâm cứ trốn mãi em căn bản không thể chạm vào được." Mới vừa đập nát thêm một khối đá, Tô Bảo Nhi chu miệng thở phì phò phàn nàn.

Thang Lâm buồn cười nói: "Anh và em chính diện đối mặt ấy hả? Sao em không nhìn lại sức lực của mình đi, nếu chạm người anh một cái sợ rằng sẽ nát vài cái xương mất." Nói xong cậu thiếu niên liếc mắt nhìn mấy tảng đã to giờ nát chỉ còn là những mảnh vụn.

Nghe xong lời này, Tô Bảo Nhi hơi rối rắm, nhíu nhíu mày, giống như đang ngẫm lại lời Thang Lâm nói. Sau một lúc mới nghe nhóc mở lời, giọng nhẹ nhàng: "Nếu là anh Thang Lâm thì em sẽ nhẹ tay một chút, không làm gãy xương đâu."

Dứt lời thì Thang Lâm cười to không nhịn được, đi đến chỗ Tô Đạt, vừa đi vừa xua tay: "Không được không được đâu, anh nhận không nổi, lỡ đâu em không kiểm soát được thì kẻ xui xẻo chả phải là anh à?"

[Edit] Toàn chức vú em Vị diện trực tiếp.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ