Chương 1

800 48 11
                                    

Trương Triết Hạn ngồi trên xe bảo mẫu, hôm nay anh đi sự kiện về, cũng không còn sớm nữa, nghĩ đến về nhà còn đủ thứ việc phải làm như tẩy trang, tắm rửa, cho Luffy ăn mà Trương Triết Hạn cảm thấy vô cùng uể oải, lười biếng ngả người lên ghế, tranh thủ chợp mắt một chút.

Chỉ là tư thế ngủ của anh không tốt lắm, Trương Triết Hạn trở mình, cau mày mở hé mắt một chút, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt như áp vào cửa sổ xe khiến Trương Triết Hạn giật nảy mình bật lùi về sau, kêu lên một tiếng khiến lái xe giật mình suýt đánh tay lái mà Tiểu Vũ cũng hoảng hồn.

-Có chuyện gì vậy?

Trương Triết Hạn không trả lời ngay, mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, gió đêm có chút lạnh lẽo thổi vào trong xe khiến anh tỉnh táo hơn một chút nhưng bên ngoài xe không có ai cả, mà xe của anh đang chạy, có muốn cũng chẳng bám vào được cửa sổ xe. Trương Triết Hạn kéo cửa sổ xe lên, xoa xoa mi tâm:

-Không có gì, chắc tôi hoa mắt, nhìn nhầm.

Nhưng Trương Triết Hạn không ngủ được nữa, không phải vì sợ, anh từ nhỏ đến giờ không sợ ma, không sợ quỷ, những lần đi diễn buổi đêm trong rừng cũng không khiến anh sợ, nhưng hình như khuôn mặt anh thấy trên cửa sổ xe lại quen quen, như đã gặp ở đâu rồi. Trương Triết Hạn nhíu mày, cố nhớ lại nhưng bất lực, chịu thôi, anh vốn hay lơ đãng, lịch làm việc hôm sau còn có thể quên, để fan phải nhắc, nữa là những gương mặt mới gặp một hai lần.

Trương Triết Hạn về nhà, lần lượt làm những việc vặt vãnh trước, rồi mới đi tẩy trang, nhưng anh luôn cảm thấy chắc chắn có một người nào đó đang theo dõi mình. Cuộc sống của minh tinh đã tôi luyện cho Trương Triết Hạn sự cẩn thận không hề thừa thãi, mặc dù buồn ngủ, anh vẫn tắt hết đèn, lấy di động, mở chế độ dò camera, quét hết một lượt, vẫn không thấy camera hay cái gì khác thường.

Nhưng Trương Triết Hạn vừa quay lại phòng ngủ, đã thấy một cái bóng đen đứng lù lù trước giường mình, may mà anh không nằm trên giường, không thì sẽ theo phản xạ mà đánh người.

-Cậu là ai? Vào đây bằng cách nào?

Trương Triết Hạn muốn xem người này rốt cuộc có ý đồ gì, là fan cuồng hay kẻ xấu, nhưng người kia chỉ quay ra, không lên tiếng, không nhúc nhích, trên tay cũng không cầm vật gì được coi là hung khí cả. Trương Triết Hạn hỏi lại một lần nữa, toàn thân cũng phát ra khí tức lạnh lẽo cảnh cáo:

-Cậu là ai?

Cái bóng biến mất. Trương Triết Hạn kinh ngạc, an ninh của tòa nhà vô cùng tốt, không thể có chuyện người vào phòng mà cửa không báo, hay là hắn nhân lúc anh mở cửa rồi lẻn vào sau lưng anh? Vậy nên hắn vẫn án binh bất động đến bây giờ là chờ anh tắt điện mới hành động? Nghĩ vậy, Trương Triết Hạn cũng không có ý định bật đèn lên.

Trương Triết Hạn quay vào, cầm di động soi kỹ lại mọi ngóc ngách một lần nữa, thở phào một hơi, dạo này làm việc nhiều quá hay sao mà gặp ảo giác hoài, anh tự nhủ phải ngủ một giấc thật tốt mới được.

Xuống đến bếp, Trương Triết Hạn lại thấy một người ngồi ở bàn ăn, anh hít sâu một hơi, tự lặp đi lặp lại trong đầu mấy tiếng, là ảo giác, chỉ là ảo giác thôi. Nhưng Trương Triết Hạn vẫn cảm thấy người ngồi ở bàn ăn kia ánh mắt như dán chặt lên người mình, anh đi lên nhà, nửa đường dừng lại, quay ngoắt lại. Vẫn thấy người ở đó, lại còn dùng ánh mắt đáng thương như cún con bị bỏ rơi nhìn anh, kết hợp với gương mặt trắng nõn trông hơi ngốc nghếch, cute không chịu nổi.

(Hạn Tuấn) Là ma anh cũng yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ