Chương 12

272 31 6
                                    

Trương Triết Hạn sợ xảy ra chuyện tương tự đêm trước, ôm Cung Tuấn vào ngực, nhất quyết không ngủ cho dù cậu có đảm bảo bao nhiêu lần đi nữa.

-Trương lão sư, ngày mai nếu mắt anh có quầng thâm thì chẳng có phấn nào che phủ nổi cả.

Trương Triết Hạn không nói gì, trừng mắt ra hiệu cho Cung Tuấn đi ngủ, Cung Tuấn cũng phối hợp nhắm mắt, nhưng cậu biết đêm nay Ôn Khách Hành sẽ không ra tay, đêm trước cả hai đều tổn thương nguyên khí, đêm nay cần tĩnh dưỡng, Trương Triết Hạn dương khí rất thịnh, hắn sẽ không mạo hiểm lần nữa.

Còn lý do Ôn Khách Hành ra tay với hai mảnh linh hồn còn lại của mình thì Cung Tuấn vẫn chưa rõ lắm, mặc dù hắn nói muốn loại bỏ hai phần linh hồn yếu ớt vì có tình cảm thì hành động này vẫn chẳng khác nào tự sát cả, chỉ có thể là Ôn Khách Hành có vật bám vào trú ngụ mới tan biến chậm hơn bình thường một thời gian. Vật nào có thể quan trọng đến thế? Chiết phiến tùy thân chỉ sợ đã mủn từ đời nào rồi, có thể là chiếc trâm y tặng A Nhứ đi? Vậy nên chiếc trâm đó đang ở trong khu rừng kia sao?

Sáng hôm sau, Cung Tuấn mở mắt, thấy Trương Triết Hạn đang ngủ, nhưng dưới mắt có quầng thâm rất đậm, có thể vì hắn đã thức cả đêm, vừa mới mệt mỏi thiếp đi. Không khí trên núi lạnh buốt, trời chưa sáng, màn sương còn rất dày, Cung Tuấn cử động một chút, muốn ra ngoài, lập tức đánh thức Trương Triết Hạn đang ngủ không sâu bên cạnh.

-Có chuyện gì vậy?

-Không có gì, anh mau ngủ một chút đi, trời sắp sáng rồi, không có chuyện gì xảy ra đâu.

Trương Triết Hạn nhìn đồng hồ, quả nhiên trời sắp sáng thật, nên cũng yên tâm ngủ một chút, Cung Tuấn nhìn quầng thâm chói mắt kia, bàn tay lạnh lẽo khẽ đưa lên vuốt, quầng thâm liền biến mất. Nhưng cử động của cậu dường như quấy nhiễu giấc ngủ của Trương Triết Hạn, cậu lại bị hắn ôm chặt trong lòng, không cho lộn xộn nữa.

Lúc hai người dậy đã là gần giờ làm việc, Trương Triết Hạn để stylist trang điểm sơ sơ, dù sao anh cũng có nhan sắc sẵn rồi, may mà không phải che đi quầng thâm đêm qua nên không mất nhiều thời gian, tay cầm trái táo lên gặm coi như bữa sáng.

-Ăn sáng thế này không đản bảo, em đi mua cái gì cho anh nhé.

Cung Tuấn vừa quay đi thì đã bị Trương Triết Hạn cầm tay giữ lại, hắn biết cậu đã hiểu ra chuyện gì đó nhưng không chịu nói với hắn.

-Anh có trợ lý, em đừng kiếm lý do rời khỏi tầm mắt anh.

Cung Tuấn cúi xuống, tay kéo tấm mành vừa vặn che đi bọn họ, thổi một hơi vào tai Trương Triết Hạn:

-Không sao, đang là buổi sáng mà, em đi một lát rồi về.

Trương Triết Hạn kéo Cung Tuấn xuống, lật người lại, đảo ngược thành thế chủ động, đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng cậu, khác hẳn ánh mắt lạnh lùng dửng dưng của mấy ngày đầu.

-Cung Tuấn, em nghe đây, cho dù anh có phải bỏ tiền túi ra đền bù hợp đồng diễn phim này thì em cũng đừng mơ rời khỏi tầm mắt anh.

Nếu Cung Tuấn đơn giản chỉ muốn thăm thú đây đó, hắn đương nhiên mặc kệ cậu chạy nhảy, nhưng hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn cậu chui đầu vào nguy hiểm. Cung Tuấn ngơ ngẩn nhìn ánh mắt của Trương Triết Hạn, kiếp trước, sau khi chết, linh hồn cậu đi theo Chu Tử Thư, không ít lần để lộ ra ánh mắt này, một sự cầu xin gần như trở thành chấp niệm, nhưng cậu cũng không thể để Trương Triết Hạn bị cuốn vào giữa trận chiến của cậu và Ôn Khách Hành.

(Hạn Tuấn) Là ma anh cũng yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ