Cậu đứng trước người ăn xin, ngồi xổm xuống, nhìn sơ một hồi. Là một nam nhân khoảng chừng 30-31 tuổi, thân hình gầy gò, quần áo rách rưới, râu ria tóc tai xồm xoàm. Nếu là con nít kiểu gì cũng bị doạ cho sợ. Cậu ném vào bát, cho anh ta 5 euro
-Anh có đủ chân tay, sức khỏe. Sao không đi làm?
Anh ta ngước lên nhìn cậu, đăm chiêu một lúc rồi thở dài
- Chẳng giấu gì cậu, tôi từng mở công ty. Giờ phá sản, vợ con bỏ đi hết, cùng đường quá tôi đành đi ăn xin.
Văn Toàn nghe anh ta kể thì có chút thương cảm. Cậu vốn là người tốt bụng và rất tin tưởng vào những lời kể của người khác. Nên từ khi được hắn bao nuôi, cậu năm lần bảy lượt bị hắn lừa rồi đè ra ăn không còn một cái gì. Cậu rút toàn bộ tiền mặt mình có ra, tuy không nhiều nhưng cũng tạm đủ để anh ta tu sửa dung nhan và kiếm một việc làm nhỏ. Anh ta nhìn cậu đang móc túi đặt từng đồng đặt xuống cái bát sứt mẻ của mình mà không ngừng đập đầu xuống đất cảm ơn rối rít
- Tạ ơn ngài, tôi đội ơn ngài!
Cậu vui vẻ vẫy tay anh ta rồi rời đi, nhưng rồi chợt nhớ ra trong tệp tiền cậu vừa cho anh ta có kẹp chiếc đồng hồ hắn mua cho cậu. Vội hớt hoảng quay lại, vừa hay anh ta đang cầm chiếc đồng hồ dơ lên săm soi.
- Thật ngại quá, tôi bỏ nhầm chiếc đồng hồ đó vào. Anh cho tôi xin lại được không? Nó khá quan trọng với tôi.
Cậu mỉm cười đưa tay muốn lấy lại chiếc đồng hồ, nhưng anh ta lại rụt lại cất vào túi. Văn Toàn hơi ngớ người nhưng vẫn mỉm cười
- Xin lỗi nhưng...
- Gì? Cậu định trộm đồ của tôi? Trộm đồ của một gã ăn xin sao? Quần áo lịch sự vậy mà đi ăn trộm, không biết nhục à?
Tiếng mắng chửi của anh ta thu hút sự chú ý của người đi đường. Cậu không muốn xé to chuyện nên vẫn cố gắng lịch sự
- Xin lỗi anh, lúc nãy tôi có cho anh một khoản tiền nhỏ và vô tình kẹp chiếc đồng hồ trong đó. Mong anh trả lại nó cho tôi.
Gã đứng dậy đẩy ngã cậu, bắt đầu chửi rủa thậm tệ. Những người đi đường không biết gì cũng đứng lại chỉ trỏ trách móc cậu. Văn Toàn tuy mạnh mẽ nhưng bị công kích liên tục không thể phản kháng như vậy có chút ấm ức. Nó làm cậu nhớ lại quá khứ của mình. Cậu rơi vài giọt nước mắt, trong khi mọi người đang không ngừng xỉa xói mình
- Này này! Trả cậu ấy đồng hồ đi, đừng tưởng tôi không nhìn thấy.
Chủ quán ăn vừa nãy bước tới, minh oan cho cậu. Mọi người không nói nữa, chỉ có gã vẫn oang oang cái mồm liên hồi chửi.
- THẰNG DA MÀU NHƯ MÀY BIẾT CÁI GÌ MÀ NÓI?
- Mẹ kiếp!
Ông đi đến túm lấy cổ áo hắn đưa lên cao, những người xung quanh liền hốt hoảng bảo nhau gọi cảnh sát. Khi ông chuẩn bị giáng xuống cho gã một cú đấm thì bị cậu ngăn lại. Cậu hít thở đều tiến tới trước mặt tên ăn mày đã nằm bẹp dí vì cú ném của ông dưới đất. Lấy chiếc đồng hồ rồi dõng dạc
- Đồ của tôi, tôi sẽ lấy lại. Tiền coi như bố thí cho anh. Về nhà tích đức đi, đừng sống như này nữa.
- Việc của mày à? Mày có cái gì mà dám nói như vậy với tao?
Cậu tóm chặt cằm, dùng ánh mắt dao găm đâm thẳng vào mắt gã
- Vểnh tai lên nghe cho rõ, TAO CÓ Quế Ngọc Hải !
Thử hỏi khắp Hà Nội có ai không biết đến cái tên này không? Gã ta nghe vậy liền sợ mất mật, xanh tái mặt mày, cứng đờ họng không nói nên lời luôn. Tiếng vỗ tay vang to dần, Ngọc Hải với chiếc túi dày cộp đi tới.
- Tốt lắm cục cưng, em không làm tôi thất vọng.
Cậu thấy hắn liền thở dài, cả người bỗng nhẹ đi trông thấy. Vội chạy đến nắm chặt lấy tay hắn
- Quế, thấy em giỏi không?
- Quá giỏi luôn, bé là nhất, nhất bé luôn.
Hai người nhìn nhau cười lớn, dân tình sợ hãi bắt đầu nháo nhào chạy. Tên ăn xin thấy hắn cũng vội chạy đi, cậu buông hắn đuổi theo nhưng không kịp, tên này chạy quá nhanh. Hắn kéo cậu đang đứng lại ôm vào lòng, Văn Toàn buồn phiền ngẩng đầu lên nhìn hắn
- Em lỡ làm mất đồng hồ anh tặng rồi.
- Vậy tôi mua em cái khác?
- Nhưng đó là món quà đầu tiên anh tặng...
Hắn mỉm cười xoa đầu cậu, rồi hôn nhẹ lên đó
- Ngoan, mình lại đến công viên giải trí chơi nhé?
- Dạ!
Hắn và cậu vui vẻ quay lại chỗ bác chủ quán da màu, ông thấy hắn có chút sợ. Ngọc Hải vui vẻ đưa ông một tệp tiền
- Con gửi bác tiền ăn!
- Ấy...ấy. Tôi không lấy đâu ..
- Không sao, con gửi tặng bác. Bác để tiền đó mà mở một quán nhỏ. Chứ lề đường như này dễ bị khó dễ lắm
Cậu nắm chặt tay hắn cười vui vẻ
- Bác cứ cầm lấy, đây là tấm lòng của bọn con.
Ông liền cầm tiền rồi quỳ xuống, doạ hai bạn lớn một phen. Xong cũng đứng lên cười nói vui vẻ. Ngọc Hải và Văn Toàn lên xe, thì bác hét lớn
- Cậu nhóc kia, tháng sau lại qua nhé!
Cậu quay đầu, mắt có chút đỏ. Bác ý vẫn nhớ cậu
- Dạaa, con biết rồi!
Chiếc xe lăn bánh, để lại trong cậu một niềm vui khó tả. Quế Ngọc Hải mà cậu từng biết, thay đổi rồi____ end chap ____
Chap này đã bật mí một vài tình tiết rồi đó nha ai đoán đúng em ra thêm chap nữa
muahaha sáng giờ em được nghỉ học =)) nên rảnh ra nhiều chap đoc nè ,mừng 270fl nhé
Em cho coi này vui lắm :))) mà quên chụp mẹ rồi ừ thì hồi sáng đi thử áo dài về cái gặp chó nhà bà 9 bả có 2 con 1 con rụng hết răng một con bả mới mua về hai nó rượt tao chạy té cái đầu gối màu khum ôi vãi rắt múi vô nữa chớ :))) ai khóc nỗi đau này
Rồi hỏng biết cuộc đời cuộc em đi đâu về đâu, thứ 2 hk có chap =))) thi cả ngày lun tối đi học kèm
Bật mí là nó có H+ nhe chứ hk riêng H+ đâu , qua ủng hộ em đ
Cảm ơn ✌❤
BẠN ĐANG ĐỌC
[CHUYỂN VER ] đượ𝐜 𝓠𝓾ế 𝓣ổ𝓷𝓰 𝓑𝓪𝓸 𝓝𝓾ô𝓲
ChickLitTác giả : Choo_chii ngày đặt bút 📝 : 26/12/2021 Bộ truyện này được chuyển ver từ bạn tác giả phía trên , mình đã xin phép au và được đồng ý , mong bạn đón nhận nó nhé •Bộ truyện hoàn toàn không có thật 100% nè , vô truyện có nghĩa là nó hoàn toàn...