Chương 20

1.7K 130 26
                                    

Laville nhìn anh chằm chằm cười tươi rói, hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt, dáng vẻ, gương mặt vô cùng yêu kiều... nhan sắc này thật khiến con người mê mẫn một cách lạ kì. Zata cứ nhìn chăm vào nhóc ta, muốn được ngắm nghía khuôn mặt rạng rỡ này mỗi ngày... phải!? Tôi yêu em...

-" Thật không? Từ lúc nào vậy?" Mắt nhóc ta cứ lung linh sáng rực lên rướng người nhìn chằm chằm vào anh khiến anh phải ái ngại đẩy nhóc ta ra một chút rồi quay mặt về nơi khác, thật sự chẳng dám nhìn thẳng vào khuôn mặt kia: -" Ngốc à? Chẳng phải từ nhỏ đến giờ à?"

-" Vậy sao hôm trước anh lại đối xử với tôi như thế vậy...?" Laville giọng cứ run run lên, nhớ lại những lần đó trái tim của nhóc ta lại quặng thắt, đau đớn đến tột cùng, tại sao vậy...? Tại sao lại làm vậy với tôi...? Zata cứ ngồi im ở đây chẳng dám nói gì, phải giải thích thế nào đây...? Anh chỉ biết hôm đó anh tức đến phát điên lên, đứng nhìn nhóc ta hôn tên đấy, đứng nhìn cậu từ chối anh mà đến bên tên kia, đứng nhìn cậu ngập ngừng lúng túng... giữa anh và hắn, nghĩ đến thôi mà lại điên tiết lên, mặt mày Zata tối sầm lại nhìn chằm chằm vào nhóc ta: -" Còn hỏi được à?"
-" Hả...?" Laville trơ trơ mắt ra chả nhớ gì càng làm anh tức điên lên.
-" Chẳng phải lúc đó em đã tạm biệt để tới với hắn à?"
-" À ừm nhỉ?" Laville cứ trơ trơ ra rồi cười gượng, Zata cứ trưng bộ mặt cáu giận nhìn nhóc ta khiến nhóc ta sợ hãi tột độ... nếu thật sự theo Tulen thì anh ta sẽ làm gì mình nhỉ...? Laville vừa nghĩ đến đã tái xanh cả mặt!

-" Đừng lặp lại nữa, tôi không muốn nhìn lại cảnh đấy đâu!" Zata liếc mắt nhìn tên nhóc kia, Laville cười cười ôm rồi hôn lên má anh một cái cho nguôi giận.... nhóc ta cứ thế này thì ai giận nổi nhỉ...?

    *Ping Pong* Tiếng chuông cửa vang lên chiếm lấy mọi sự chú ý, ai lại đến vào giờ này nhỉ? Mới sáng sớm...? Laville buông Zata ra rồi chạy đến mở cửa, là Enzo? Cậu ta tới đây làm gì nhỉ? Laville trơ trơ mắt đứng nhìn cậu bạn thân của mình, Enzo vừa giơ tay lên định kí đầu nhóc ta thì ánh mắt lại lia đến người đứng sau Laville rồi lại há hốc mồm, nhìn Zata bằng đôi mắt đầu bất ngờ.....

-" Mày qua đây chi vậy?" Laville khều khều nói, vừa dứt câu thì tay Enzo gõ xuống đầu nhóc ta khiến nhóc ta nhăn mặt kêu la lên: -" Đau! Gì vậy?"

-" Ra đây với tao chút!" Enzo liếc nhìn Zata một cái rồi kéo tay tên nhóc kia đi ra ngoài, Enzo đang bực tức gì vậy nhỉ....? Tay của nhóc ta bị nắm chặt mà đau rát cả lên: -" Đau! Đau! Mày sao vậy?" Enzo nghe cậu la làng lên mà bực tức dừng lại, thả tay cậu ta ra rồi gào lên: -" Mày đang làm gì vậy? Tulen thì sao?"
-".... Thì"
-" Thì? Mày thật sự cho anh ta một xó ngồi à? Tại sao vậy?"
-" Tao không yêu ổng! Tao xem ổng là anh trai thôi...!"
-" Thật không?"

     Câu nói này của Enzo khiến nhóc ta khựng lại... Enzo hỏi vậy là có ý gì? Tại sao vậy? Khoan đã... có thật là cậu không thích Tulen không....? Sau mọi chuyện...?
-" Trước giờ mày làm gì cho Tulen mày nhớ không? Có thật không yêu ảnh không?"
      Mọi năm nhóc ta đều canh mọi ngày lễ để tặng quà rồi làm mọi thứ cho Tulen, mọi thứ đều được nhóc ta lên kế hoạch sắp xếp một cách kĩ lưỡng, mỗi lần như thế cả lồng ngực cậu đập liên hồi, hạnh phúc đến nỗi không thể tả được... Nhớ lại thì cậu tiếp xúc cũng kha khá người... ai cũng tốt, cũng muốn thân thiết với cậu hơn nhưng nhóc ta đều né tránh... chỉ có mỗi Tulen... mỗi anh là người nhóc ta có thể ôm ấp, hôn hít một cách thân mật... gần đây nhất anh làm gì nhóc ta cũng chẳng thấy khó chịu tí nào.... Laville cứ nhớ lại đủ thứ, tự đặt câu hỏi cho bản thân đến ngơ người ra... có thật là nhóc ta không yêu Tulen không...?

[ZATA x LAVILLE] [AOV] Lời Yêu Đến Từ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ