Ngày 14 tháng 2 năm 2017, thời tiết có chút khó chịu.
Hôm nay YZ sẽ khánh thành công trình mới. Là một cổ đông, đồng thời là vợ của Châu Kha Vũ, đương nhiên Lưu Chương cũng có mặt. Tại tiệc tối, cậu lôi kéo anh đi khắp nơi chúc rượu. Cậu vẫn toả sáng như vậy, tiêu điểm của đám đông. Anh theo cậu cũng uống không ít. Ký ức quay trở về ngày kết hôn. Hôm đó cũng giống như vậy, anh đi tới sưng vù bàn chân nhưng cậu chẳng để ý.
" Dan, Lưu Chương, lâu lắm rồi không gặp nhau. "
Từ phía xa tiến lại, Patrick mặc một bộ tây trang màu be, cười cười bước đến. Bạn của Châu Kha Vũ ai cũng như vậy, dù thân quen hay không, tức giận hay vui vẻ, đều thấy họ cười.
Lưu Chương niềm nở đưa tay ra bắt tay cậu. Lần trước gặp nhau trong tình huống khó xử, đến nay vẫn cảm thấy ái ngại.
Patrick cùng Châu Kha Vũ nói chuyện, nhưng Lưu Chương đã chẳng nghe rõ nữa. Tầm mắt anh mơ hồ, đầu đau như búa bổ, sắc mặt trắng bệch. Anh muốn nói với cậu một tiếng rồi về nhà, nhưng bàn tay chỉ vịn được vào cánh tay cậu đã không còn sức lực. Tim anh quặn lại, cảm thấy rất tức ngực, hít thở cũng trở nên gấp gáp. Lưu Chương biết bệnh tim của mình lại tái phát rồi, nhưng không thể với tay vào áo lấy được lọ thuốc.
Trước mắt tối sầm lại, anh ngã lăn ra đất. Lưu Chương nghe tiếng Patrick kêu lên: " Chị dâu ! ", tiếng ồn ào xung quanh tai. Anh thật thích hai tiếng gọi này, như một loại chứng nhận thân phận của mình vậy. Thế nhưng không kịp lấy thuốc rồi, anh phải làm sao đây. Không lẽ cứ như vậy mà chết ? Châu Kha Vũ cùng biết anh bị bệnh, sẽ biết lấy thuốc thôi, anh tin là vậy.
Sáng hôm sau mở mắt, Lưu Chương đã thấy mình nằm trong nhà. Trời nắng ấm thật dễ chịu, anh cảm thấy rất thoải mái. Nghe tiếng gõ phím, anh bước ra ngoài, quả nhiên thấy Châu Kha Vũ đang làm việc ngoài phòng khách.
Ngước nhìn lên đồng hồ, đã hơn 9 giờ, anh thắc mắc hỏi:
" Hôm nay em không đi làm sao ? "
Châu Kha Vũ ngẩng đầu, đẩy gọng kính lên:
" Anh bị làm sao thế? Bác sĩ bảo anh làm việc quá sức nên bị lao lực. Chỉ dạo phố và tiêu tiền cũng mệt nhọc quá nhỉ. "
Lưu Chương chẳng nhận ra bất kỳ sự quan tâm nào trong câu nói, chỉ toàn thấy sự mỉa mai. Nhưng cũng vờ như không để tâm, hỏi cậu:
" Em đói không, anh làm chút gì cho em ăn nhé. À nhà mình hết đồ rồi, ăn tạm mì gói được không? "
Châu Kha Vũ gỡ kính mắt, tựa người vào sô pha:
" Tôi không ăn mì gói, pha một tách cà phê đi. "
Lưu Chương lại đi vào bếp, pha một tách cà phê sữa. Anh biết cậu không thích lắm, nhưng buổi sáng uống cà phê đen thật không tốt.
Nhấp một ngụm cà phê, Châu Kha Vũ nói tiếp:
" Anh uống cà phê nhiều quá, buổi tối không ngủ được nên bác sĩ bảo quá mệt nhọc. từ giờ đừng chờ tôi về nữa, ngủ sớm đi, bớt tìm phiền toái. "
BẠN ĐANG ĐỌC
| Kha Chương | Last lost
FanficNgười ta vẫn thường mải chạy theo những ảo vọng xa xôi mà quên đi những điều tốt đẹp ngay trước mắt. Sự chăm sóc của anh quá dịu dàng đến nỗi em nghĩ rằng đó là điều đương nhiên. Lần này, em mất anh thật rồi ...