Chương 5

79 13 0
                                    

Trước khi Kim Duyên tốt nghiệp nghiên cứu sinh, không tránh được sự trầm giọng ra lệnh của ba và thế công nhu tình của mẹ, rốt cục quyết định về Seoul. Nhưng mà lần này không chỉ có một người, còn dẫn theo một người nữa, không cần nghi ngờ nhiều, tất nhiên là anh chàng đẹp trai nhiều tiền Hoàng Bảo.

Tại lễ tốt nghiệp của nàng, trước mặt giáo sư, tay cầm nhẫn kim cương to cực đại mà lóe sáng quỳ xuống cầu hôn, vô số hoa tươi, dải băng, còn những lời mật ngọt khiến nàng cảm động mà đồng ý. Tuy rằng mới hai mươi sáu tuổi, cản bản không nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng nàng cũng thật sự yêu hắn.'

Bắt đầu từ mười lăm tuổi, nàng kết giao khoảng hai mươi người bạn trai, tính ra Hoàng Bảo là người kết giao lâu nhất, hơn nữa, suốt một năm kết giao hắn đều dịu dàng chăm sóc nàng, ngoan ngoãn phục tùng làm người ta không thể chê ở đâu được, có lẽ đính hôn trước rồi kết hôn là một đề nghị không tệ.

Hoàng Bảo rất tôn trọng nàng, quyết định cử hành hôn lễ ở Seoul nên hắn theo nàng cùng về, tự mình đến gặp bố mẹ nàng để cầu hôn. Nguyễn Phi Hùng lạnh lùng đánh giá người đàn ông ngoại quốc đep trai và ăn mặc rất thời thượng này mà không nói gì.

Ly trà trong tay toát ra từng làn khói trắng, bên trong trà tràn ngập mùi thơm ngát nhàn nhạt lại nồng. Trên mặt Hoàng Bảo vốn là nụ cười tự tin nhưng gặp ánh mắt như dao nhỏ lợi hại của Nguyễn Phi Hùng liền chậm rãi biến mất, mặc dù thân là con cưng của gia tộc.

Ở trường là nhân vật có thể hô mua gọi gió nhưng vẫn không chịu được ánh mắt của Nguyễn Phi Hùng, hắn không thể không khẩn trương, đổi lại là người khác bị một ánh mắt nghiêm khắc gắt gao nhìn trong hai giờ, không té xỉu cũng xem như là trái tim hắn quá khỏe mạnh.

Kim Duyên lại lặng lẽ đẩy cửa thư phòng, nhìn trong phòng thấy hai người đàn ông không nói một lời, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

Ba hình như không thích Hoàng Bảo?

"Kim Duyên." Phan Diễm Châu vỗ nhẹ lưng con gái, ngăn cản cô nhìn lén.

"Mẹ, mẹ nói xem ba có phải không thích Hoàng Bảo?" Nàng nắm cánh tay mẹ, nhẹ giọng hỏi. Mẹ Châu trấn an xoa đầu nàng, trầm ngâm sau một lúc lâu, mới mở miệng

"Mẹ nghĩ, đối với người nước ngoài, ba con đều không thích."

"Làm ơn, sao ba lại như vậy?" Bất mãn oán giận nói.

"Ba con không có thành kiến đối với người nước ngoài, nhưng mà để cho người nước ngoài đến làm con rể của mình, điều này thật khó khăn." Tính cách của chồng mình như thế nào bà hiểu nhất.

"Mẹ, con thích anh ấy, mẹ giúp con có được không?" Gối đầu lên vai mẹ, giọng làm nũng.

"Điều này sợ là khó, bởi vì mẹ cũng không thích người nước ngoài làm con rể."

"Mẹ!" Không thuận theo dậm chân.

"Kim Duyên, tiến vào." Trong thư phòng truyền ra giọng nói uy nghiêm của Nguyễn Phi Hùng.

"A? Mẹ, làm sao bây giờ?" Nàng nóng nảy, nhưng từ nhỏ vẫn luôn sợ ba mình, hơn nữa thời gian nàng ở bên ông cũng không dài cho nên cảm giác càng lạ. Phan Diễm Châu đẩy nhẹ cô vào:

"Mau vào đi thôi, bằng không ba con sẽ không vui."

"Con thấy ba có khi nào vui đâu?"

Nhỏ giọng lẩm bẩm, chân vẫn đi vào thư phòng, Đẩy cửa ra, bên trong vẫn đang là cục diện hai người giằng co nhau. Hoàng Bảo nhìn thấy nàng đi vào, ánh mắt lòe lòe, vẻ mặt bất lực, nếu không phải không khí nghiêm túc thì nàng đã bật cười. Thật hiếm khi nhìn thấy Hoàng Bảo ở nhà lẫn ở trường hô phong hoán vũ, nhưng giờ đây trước mặt ba nàng lại như vậy, thật khiến cho người ta kinh ngạc.

"Ngồi xuống." Đưa tay chỉ sang chổ ngồi bên cạnh. Kim Duyên vội nghe lời ngồi ở một bên. Nguyễn Phi Hùng nâng ly trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói.

"Kim Duyên, con là người lớn, phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, nếu thật sự muốn kết hôn vậy thì cứ làm đi."

Ba đồng ý?

Kim Duyên không dám tin nhìn ông, không thể mở miệng.

"Ba nói nồi, từ nhỏ đến lớn, đối với con, ba chỉ có một yêu cầu, còn những chuyện còn lại, ba đều tôn trọng quyết định của con." Nghĩ đến yêu cầu trước kia của ba, khóe miệng Kim Duyên khẽ mỉm cười.

"Được rồi, nói xong, hai đứa ra ngoài đi." Nghe lệnh đuổi khách, bọn họ lập tức ngoan ngoãn ra ngoài.

"Anh nói với ba em câu gì mà ba đồng ý một cách thuận lợi như vậy?" 

Nhìn người đàn ông này đầy nghi ngờ, nàng biết Hoàng Bảo luôn giỏi ăn nói, nhưng mà không nghĩ hắn có thể thuyết phục được người cố chấp như ba mình.

"Ừm, bảo bối, nói thật anh ở trong đó một câu cũng không nói."

Hoàng Bảo xoa cái trán hơi đổ mồ hôi, Nguyễn gia ai ai đều đầy khí thế, không phải loại mạnh bình thường, bị ngồi cứng đờ hai giờ, trái tim hắn giờ còn đập mạnh.

"Hửm, điều này sao có thể?" 

Ngồi bên trong thật là ba nàng?

Người ba mà từ nhỏ đến lớn căn bản chỉ có một gương mặt nghiêm túc?

"Dù sao ba em đã đồng ý hôn sự của chúng ta, bảo bối, anh thật vui."

Ôm cổ Kim Duyên, hôn lên môi đỏ mọng của nàng một cái vang để biểu hộ cảm giác hưng phấn dạt dào. Hắn vui vẻ, tựa như một đứa trẻ, ban đầu chính cái loại vui vẻ sáng sủa này đã khiến nàng để ý đến hắn. Kim Duyên cũng cười, quay đầu, nhìn thấy Beatrice trong phòng khách, cô im lặng đứng ở nơi đó, nhìn đôi tình lữ.

"Beatrice, chị...."

Cô đến đây đã bao lâu?

"Chị và cha có hẹn."

Cô đi thẳng tới, đi qua hai người, không chớp mắt tiến vào thư phòng, rất hờ hững tựa như không liên quan gì đến sự vui vử của hai người còn lại.

Kết Hôn Rồi Yêu _ BeaDynVerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ