"Chị vào được chứ Kim Duyên?"
Trầm mặc một hồi lâu, Beatrice rốt cục cũng mở miệng. Toàn thân nàng căng thẳng, thật ra thì chỉ cần trực tiếp đóng cửa từ chối, nhưng loại chuyện như vậy nàng làm không được, không tình nguyện lui người đang chặn ở cửa qua một bên để cho cô tự do bước vào nơi riêng tư của nàng.
Beatrice là học trò của Nguyễn Phi Hùng, hơn nữa ba Nguyễn vô cùng thích cô nên nhận cô làm nghĩa nữ, cho nên đối với Nguyễn gia, Beatrice đã vô cùng quen thuộc. Nhưng đây là lần đầu tiên đến phòng của Kim Duyên.
Cô tùy ý nhìn một chút, gian phòng này của nàng được bố trí sạch sẽ sáng tỏ, không gian không lớn, giường lớn mềm mại ẩn ở góc phía sau, rõ ràng đây là phong cách đơn giản của Bắc Âu, giấy dán tường màu nhạt, in hoa nhỏ cổ điển làm cho gian phòng mang đến hơi thở dịu dàng.
Đây là một không gian rất mang tính Kim Duyên. Nàng tùy tiện ngồi trên sàn nhà trơn bóng, tay cầm chiếc gối ôm màu sắc rực rỡ tựa vào bên giường, cúi đầu không dám mở miệng. Beatrice kéo qua cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
"Kim Duyên...."
"Hôm đó em uống say, hoàn toàn là nói hưu nói vượn, chị coi như không có nghe thấy, cũng không có xảy ra bất cứ chuyện gì."
Nàng chợt ngẩng đầu cắt đứt lời của cô, vội vàng liên tiếp nói thật nhanh xong lại vùi sâu gương mặt vào trong gối ôm, cắn môi, không dám ngẩng đầu lên. Gian phòng lần nữa an tĩnh lại. Trong yên tĩnh, nàng nghe trái tim mình nhảy lên "thình thịch" một tiếng, giống như muốn nhảy ra. Hồi lâu, Beatrice nhẹ nhàng thở dài một cái.
"Kim Duyên, em có thể ngẩng đầu lên được không?"
Nàng cúi đầu, liều mạng lắc đầu
"Em không ngẩng đầu, chị làm sao nói với em được?"
Giọng nói chầm chậm, nhẫn nại mười phần. Rốt cuộc, nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, hô hấp vững vàng chợt tăng nhanh.
"Về chuyện hôm đó, em nhất định rất khổ não, đúng không?"
Cô nhìn nàng, ánh mắt chân thành tha thiết, yên tĩnh. Nàng ngây ngốc nhìn cô, không cách nào mở miệng.
"Thật ra thì, chị hiểu tâm tình của em, cũng hiểu hàn động hôm đó của em, đêm đó là em uống say, cho nen mới cùng chị...." Ngón tay gõ nhẹ lên ghế, châm chước dung từ:
"Đề nghị kết hôn."
Beatrice thật là vô cùng hiền hậu, trong lòng nàng thầm nghĩ. Rõ ràng đêm đó là nàng bức hôn cô, thế nhưng cô có thể nói chính là đề nghị kết hôn.
"Đề nghị này, chị hiểu rõ em là nhất thời xúc động, căn bản cũng không có nghiêm túc, mặc dù thầy và cô đều vô cùng cao hứng, hơn nữa, đêm đó cũng đã gọi điện thông báo cho ba mẹ của chị."
Cái gì?
Lúc nào ba nàng nhanh tay nhanh chân như vậy?
Thậm chí ngay cả ba mẹ cô đều thông báo, chuyện này rắc rối lớn rồi. Kim Duyên âm thầm rên rỉ trong lòng. Làm ơn, rõ ràng là nàng đang thất tình, đang thương tâm, đang khổ sở, kết quả hiện tại làm ra đống rắc rối như vậy, thống khổ gì cũng không hề nhớ rõ, trong đầu chỉ nghĩ đến làm sao để xử lý tai họa mình gây ra đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
Kết Hôn Rồi Yêu _ BeaDynVer
FanfictionThõa mãn tình yêu của mình với BeaDyn và những bạn yêu thích Couple này. Enjoys!