Gió bắt đầu nổi

1.3K 172 29
                                    

Tobio méo mặt khi nhìn tờ thông báo được dán ngay ngắn trên cửa của câu lạc bộ.

"Còn 2 tuần nữa các câu lạc bộ mới được phép hoạt động?"

Giỡn à? Muốn chơi bóng chuyền một xíu thôi mà làm khó nhau thế?! Tobio bĩu môi, muốn xách cặp đi về.

Thôi thì tự đền bù cho mình bằng một ly trà sữa vani vậy!

☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆

Trời còn sớm, không nắng nhưng cũng không âm u. Thời tiết thật sự đang rất đẹp. Sẽ đẹp hơn nữa nếu cậu được chơi bóng chuyền ấy! (?)

Thở dài, Tobio ngậm ngùi cố nghĩ đến vị trà sữa vani để bù đắp lại cho nỗi thất vọng của ngày hôm nay.

"Yo ho! Tobio-chan!"

Giọng nói tinh nghịch nghe giống như đang trêu đùa nhưng cũng không kém phần quyến rũ này...

Là Oikawa Tooru!

Tobio khựng người lại, chết lặng.

☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆

"Tobio, chú mày tốt nhất là đừng có mà đến Seijou học đấy. Anh không muốn mày đến để mà phá hủy đội anh, đức vua." Kageyama cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt bởi lời nói vô tình của vị đàn anh mà cậu luôn thầm thương trộm nhớ.

"Vâng..." Cố giữ cho bản thân bình tĩnh, nhưng giọng của cậu bé tóc đen như lệch đi.

Oikawa hài lòng khi nghe câu trả lời. Anh rời đi, bỏ lại cậu nhóc một mình.

"Không...nhất định là mình nghe lầm...." Kageyama lặp đi lặp lại lời nói như một cái máy bị hỏng.

Oikawa ngày ấy, người mà đã mỉm cười với cậu, tuyệt không thốt ra những lời vô tình đau đớn như thế.

Nãy giờ chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra thôi.

Nhất định là thế.

Thực tại luôn tàn khốc.

Buồn thay cho cậu bé. Người đàn anh điển trai luôn mỉm cười kia, bộ mặt thật của anh ta, khác xa với những gì cậu thấy khi còn chung câu lạc bộ.

☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆

Tobio mím chặt môi. Không! Với thằng khốn nạn này, cậu nhất định không được tỏ ra yếu đuối!

"Oikawa-san." Ánh mắt của Tobio lạnh lẽo, Oikawa giật mình, sợn tóc gáy.

"Đã không thân thiết thì xin đừng gọi tên em ra. Anh đang làm em cảm thấy khó chịu đấy." Không còn gì ngây thơ sót lại ở hồi sơ trung, Oikawa bàng hoàng nhìn người trước mắt mình.

Đôi mắt sapphire kia như đang phi tiếu, ẩn ẩn một sự khinh miệt, ghê tởm.

Không đợi Oikawa đáp lại, Tobio nhấc gót rời đi trước.

Chẳng phải đây là những gì mà lũ khốn nạn các người muốn sao?

Tôi không phải là thiên thần, và cũng chẳng có ý định trở thành thiên thần.

Tôi chọn làm kẻ ác đấy, thì sao nào?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ