Chương 59

3.8K 256 6
                                    

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên w.@.t.t.p.@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 59

Mặc dù Giang Mộ Bình vừa xuống máy bay đã đi xem hòa nhạc nhưng vẫn còn rất sung sức, ngược lại là Thành Nham, sau khi về nhà vừa tắm xong liền ngồi phịch xuống giường.

Tiểu biệt thắng tân hôn, lúc Giang Mộ Bình vẫn còn ở Pháp, hắn đã lên kế hoạch làm chuyện ân ái với Thành Nham vào ngày hắn trở về Trung Quốc, bây giờ thấy Thành Nham uể oải như vậy, hắn chỉ có thể tạm thời hủy bỏ kế hoạch.

Thành Nham nằm lì ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cả người bủn rủn. Anh cảm thấy nệm bị trũng xuống, Giang Mộ Bình ngồi bên cạnh anh nên mở mí mắt ra xem xét.

"Mấy ngày nay công việc rất nhiều sao?" Giang Mộ Bình hỏi anh.

Cơ bắp của Thành Nham đều đau nhức, đặc biệt là phần vai và cổ, anh ừ một tiếng: "Mấy ngày ở Giang Châu nghỉ ngơi quá lâu, em còn chưa điều chỉnh lại được tình trạng của mình, như vậy có tính là em vui đến quên luôn trời đất không?"

Giang Mộ Bình bật cười: "Không phải em không thích ở Giang Châu à?"

"Ở đâu có anh thì em đều vui đến quên trời quên đất." Thành Nham hừ hừ hai tiếng, kéo hai ống tay áo lên tận vai, "Cục cưng, xoa bóp giúp em đi, vai em đau quá."

(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình liền đặt tay lên vai Thành Nham.

Lực tay của Giang Mộ Bình rất khỏe, hắn còn có thể tìm ra huyệt đạo rất chính xác, kỹ thuật xoa bóp không hề kém cạnh sư phụ dạy trong tiệm mát xa, những chỗ bị đau đều bị hắn xoa bóp đến thoải mái, Thành Nham không kiềm chế được, trong miệng phát ra âm thanh rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

"A Nham," Giang Mộ Bình không nhịn được nhắc nhở, "em kêu nhỏ thôi."

Thành Nham nâng đầu lên, quay đầu nhìn hắn. Nhất thời anh không biết Giang Mộ Bình đang trêu chọc anh hay thực sự đang nhắc nhở anh giảm âm lượng.

Giang Mộ Bình cúi người đè anh xuống, kề sát vào tai anh thì thầm: "Nếu hôm nay em không còn sức để làm chuyện gì đó với tôi thì đừng kêu như vậy nữa."

Thành Nham cười một tiếng, nghiêng đầu nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, khàn giọng hỏi: "Giáo sư, tư tưởng này của anh có phải là không chính chắn rồi không?"

Giang Mộ Bình nheo mắt nhìn anh: "Năm mươi bước cười một trăm bước."

(*) Năm mươi bước cười một trăm bước: là một trong những truyện ngụ ngôn trong sách "Mạnh Tử" (phần thượng Lương Huệ Vương). Mạnh Tử nói với vua Lương Huệ rằng có hai binh lính bỏ chạy trước trận chiến, một người chạy năm mươi bước và người còn lại một trăm bước. Người chạy năm bước chế giễu sự thiếu dũng cảm của người chạy một trăm bước. Kỳ thực cả hai đều hèn nhát, nhưng lại chê cười nhau. Tương đương với câu: chó chê mèo lắm lông ở Việt Nam.

[EDITED/ĐAM MỸ] HÔN ƯỚC VỚI BẠN HỌCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ