in another life, we'd keep all our promises.

1.3K 157 8
                                    

47.

rất lâu sau này nhìn lại, jimin vẫn không nhớ nổi làm cách nào chính mình có thể bước qua tối hôm ấy.

trong kí ức của jimin chỉ đọng lại khoảnh khắc cửa phòng sách đóng lại và minjeong chẳng trở ra nữa, chị loạng choạng lùi từng bước cho đến khi lưng va đập với tường nhà lạnh lẽo rồi vô lực trượt xuống. jimin vẫn thẫn thờ ngồi trên sàn nhà cúi nhìn tay trái trống không, đầu óc chỉ còn là một mảnh trắng xóa.

không còn ý thức được thời gian, jimin ngẩng lên khi bên ngoài trời đã tờ mờ sáng. cứ vậy thức trắng một đêm, nước mắt chảy dài đã khô thành vệt trên má, chị dứt điểm nhìn khỏi ngón đeo nhẫn rồi lại thất thần để nó rơi về cánh cửa gỗ đóng kín im lìm. nghe như có giọt nắng đầu ngày nhỏ giọt trên sàn nhà rồi lăn dần đến sát bên tay, nhưng giọt nắng ấy còn chưa kịp chạm vào chị đã vội vã rụt tay về như phải bỏng. không biết từ khi nào tình yêu của hai người đã kín đặc những vết nứt ngấm ngầm lan rộng, jimin ôm đầu cúi gằm, cả người thu lại như đứa trẻ sợ hãi trước những nỗi sợ được gửi gắm vào con quái vật vô hình trong tủ áo, cảm thấy trái tim mình đã biến thành một cỗ máy hỏng hóc mà chị không biết phải giao phó vào tay ai sửa chữa.

ba giây, hai phút, một giờ, thời gian tích tắc vụt đi, trong từng ấy thời gian đã có biết bao điều tràn được vào tâm trí. sau cùng, jimin cũng vịn tường đứng dậy. trống rỗng đau đớn đã tan đi đâu mất, chị bình tĩnh trở về phòng ngủ tắm rửa rồi thay quần áo rời nhà. yu jimin có nỗi đau của yu jimin, nhưng chị vẫn còn một cái tên karina phải sống.

đôi mắt cay xè vì thiếu ngủ không cho phép chị tự mình lái xe đến công ty, jimin nhắn cho joon một tin bảo anh đến đón rồi bấm thang máy xuống hầm đỗ xe. chiếc nhẫn jimin tháo ra rồi cẩn thận cất vào hộp vẫn còn ở trong túi xách chị ném đại lên xe rồi lãng quên đi mất, jimin bình thản lấy ra và đeo nó trở lại vị trí nó thuộc về.

những ngày sau đó, jimin vẫn đều đặn rời nhà từ sớm rồi trở về khi ngoài trời đã tối mịt. mùa hè đến rồi ngày cũng kéo ra dài hơn, jimin chưa bao giờ ước rằng mình có thể giữ được những đêm dài bất tận đến thế. dẫu cho những giấc ngủ chị có được cũng chỉ là từng cơn thiếp đi chập chờn đứt quãng, ngón tay sẽ phải tìm cách xoa dịu bản thân bằng việc nâng niu chạm lên chiếc nhẫn trên tay mỗi khi vành mắt lại hoe đỏ chẳng biết vì thiếu ngủ hay vì một điều gì khác. jimin chỉ còn biết khi mọi thanh âm lặng đi trong đêm, chị mới có thể lờ mờ nghe thấy tiếng em gõ bàn phím lách cách, mặc kệ việc đấy có thể chỉ là một ảo giác do trí óc đánh lừa.

jimin không muốn nghĩ nữa, sáng nào chị cũng theo thói quen lọ mọ vào bếp chuẩn bị bữa sáng hai người, rồi thật sự lặng lẽ ngồi ăn hết phần của mình với chiếc ghế vô hồn đối diện. jimin sẽ để nguyên bát đũa của mình ở đó, chỉ để minjeong biết rằng chị vẫn luôn ở đó cùng em, em sẽ không bao giờ phải dùng bữa một mình. 

minjeong sẽ rời phòng sách chỉ khi chị không ở nhà, jimin cũng chẳng mong cầu điều gì nhiều hơn khi về nhà và thấy từng bữa ăn chị chuẩn bị em vẫn âm thầm trân trọng thay vì lặng thinh lờ đi. jimin biết rằng mình đã tổn thương em, mặc cho có là vô tình hay cố ý, mặc cho minjeong đến cuối cùng vẫn lựa chọn dịu dàng cho chị một lời đảm bảo, vết thương chính tay chị rạch lên cõi lòng em đã thật sự gai mắt nằm đó. jimin tưởng như mình đã nếm được cả vị máu tươi trên đầu lưỡi, chị còn có thể cần gì hơn ngoài việc em không bỏ mặc chính mình, nỗi đau đang bừng cháy trong lồng ngực cũng chỉ còn là đốm lửa cỏn con không đáng bận tâm mà thôi.

jiminjeong ; khung thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ