Phác Chí Mẫn không thể tin được mà nhìn hắn, bật thốt: "Đó đều là tiền tham ô cả đấy."
Kim Thái Hanh thiếu kiên nhẫn gắt, "Là tiền của ta đấy, Điền thiếu gia đã mượn ta chút tiền, nào ngờ đâu mấy lão già ấy đã nhận tiền lại không chịu làm theo, nên giờ ta muốn lấy lại đấy rồi làm sao?"
"Nhanh chân lên coi, ông đây còn nhiều việc."
Hắn cứ như tên cô hồn đi đòi nợ thuê, ngang nhiên mà đòi tiền Phác Chí Mẫn.
Phác Chí Mẫn không phục, "Chuyện đút lót ta còn chưa truy cứu đâu nhé!"
"Há." Kim Thái Hanh chậc lưỡi, "Rồi giờ có chìa tiền ra đây không? Không cho thì lần sau Hình bộ muốn mượn binh đừng hòng ta cho mượn."
Hắn và Phác Chí Mẫn đều là bằng hữu, sau khi Phác Chí Mẫn lên chức Hình bộ Thị lang, cứ lần nào gặp mấy đại án nguy hiểm có hơi đụng chạm đến mấy đại nhân vật nắm giữ binh quyền, thì để đảm bảo an toàn, Phác Chí Mẫn sẽ sang mượn binh của Kim Thái Hanh. Như lần này chẳng hạn, y cũng trực tiếp xách đám thủ hạ của Kim Thái Hanh từ kinh đô đến đây.
Dựa theo lời Phác Chí Mẫn nói thì cấm vệ quân toàn là một lũ ngu xuẩn, thuộc hạ của Kim Thái Hanh đáng tin hơn nhiều.
Phác Chí Mẫn bị sự vô sỉ của hắn làm cho câm nín, năm đó y có nghe nói Kim Thái Hanh và Hộ bộ bàn chuyện lương thảo, xém chút nữa đã lột cả một tầng da của con người ta xuống, khi ấy mình còn ngồi cười trên đau khổ của người khác, ai dè đâu bây giờ nạn nhân lại bị đổi thành chính y, thật sự rất muốn xắn tay áo lên đập cho hắn một trận.
Đã gặp qua nhiều tên hách dịch nhưng chưa từng gặp tên nào khốn nạn như tên này, mà còn là hảo bằng hữu mình.
Phác Chí Mẫn điên máu dậm chân bỏ vào trong kho bạc lôi ra một rương nhỏ, ném cái bịch trước mặt hắn rồi mở miệng đuổi người, "Này, ngài cầm lấy rồi đi hộ con." Còn đứng đó nữa chắc y ứa gan chết quá.
Mở hộp gỗ ra kiểm tra thử, không thiếu cũng chẳng thừa, vừa đủ năm lượng vàng, đóng nắp hộp lại, Kim Thái Hanh vẫn chưa chịu buông tha, "Còn hai rương nữa đâu?"
Phác Chí Mẫn: "..."
Y đành cam chịu quay về moi thêm hai rương nữa dâng cho hắn.
Cầm theo tiền riêng của tiểu thiếu gia, Kim Thái Hanh mừng tít mắt ôm ba cái hộp bước ra khỏi đây, nếu thấy số tiền này, tiểu thiếu gia nhất định sẽ dùng thanh âm vừa mềm vừa ngọt của mình để cảm ơn hắn, vừa nghĩ thôi hắn đã thấy sướng run trong lòng rồi.
Hắn vừa đi, Phác Chí Mẫn tức tốc tự bưng ngực thở hổn hà hổn hển —— y xém thì bị Kim Thái Hanh chọc cho tức chết, xưa nay toàn là y chọc tức người ta nhưng cứ mỗi lần rơi vào tay Kim Thái Hanh là lại không phản kháng được!
Kim Nam Tuấn cùng với mấy huynh đệ xúm lại một góc ồn ào bàn tán, "Các ngươi có thấy mặt mày tướng quân hôm nay rạng rỡ đến lạ không? Hay là đang có tiểu tình nhân?"
Những người khác đều đồng loạt tán thành với ý kiến này, thật không ngờ cây vạn tuế vạn năm của chúng ta nay cũng đã chịu ra hoa thật rồi.
Kim Thái Hanh khi mới mười mấy tuổi đã mang binh ra trận, lúc tiên hoàng còn tại thế đã trấn thủ ở biên quan, hồi đó biên quan không mấy khi được yên ổn, suốt cả ngày đều phải đánh đánh giết giết, cuối cùng mới đánh tan được quân giặc, cộng thêm việc thánh thượng vừa đăng cơ, lúc này tiền tuyến mới dần yên bình hơn, không còn bạo loạn như trước nữa.
Mười mấy năm lăn lộn trên sa trường, khiến Kim Thái Hanh từ một thiếu niên hăng hái khi xưa trở thành một kẻ già đời được chiến tranh mài giũa, tắm máu của kẻ thù.
Nhưng đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn còn độc thân, khiến mỗi lần hắn về kinh, thái hậu và hoàng đế đều ép hắn tham gia đủ loại yến tiệc để xem xem coi có vừa ý cô nương nhà nào không. Nhưng hắn không dọa tiểu thư yểu điệu nhà người ta khóc thì cũng ngồi ghét bỏ cô này quá quy củ, cô kia quá vô vị, chê tới chê lui cuối cùng chẳng chọn được một ai.
Nên ai cũng tò mò không biết rốt cuộc là hạng người gì mới lọt được vào mắt xanh của Kim Thái Hanh.
"Các ngươi nói xem phải vị công tử họ Điền kia không?" Kim Nam Tuấn sờ cằm, nhớ tới cảnh tướng quân chắn trước mặt tiểu thiếu gia nọ, cứ thấy giống gà mẹ che chở cho đám gà con.
Tướng quân nhà mình vốn đã chẳng phải người tốt lành gì cho cam, giờ mà bảo hắn sẽ ra sức che chở cho ai đó chỉ là người dưng, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
******
Kim Thái Hanh ôm ba hộp gỗ về Điền phủ, đại môn Điền gia vẫn đóng chặt, hắn chạy lại gõ cửa một phen, lính gác cổng vừa nhìn thấy hắn đã xoay người mời hắn vào, chẳng cần phải thông báo.
Quen cửa quen nẻo mò về đông viện, lại trông thấy Đại Phúc đang ngồi tại cửa.
Hắn thuận miệng hỏi, "Thiếu gia nhà ngươi đâu?"
Đại Phúc đáp một câu công tử đang tắm.
Kim Thái Hanh ngẩn người rồi không chờ ở cửa mà trực tiếp bước vào trong, "Ta mang chút đồ hay ho vào cho thiếu gia ngươi xem đây."
Đại Phúc muốn gọi hắn lại, nhưng vừa lơ là phát hắn đã lẻn vào trong, đành chán nản cam chịu ngồi lại chỗ cũ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook ver] [ Edit] Anh không được mắng em!
No FicciónTác giả gốc: Tú Sinh Thể loại: Đam Mỹ, Dị Năng, Điền Văn, Cổ Đại, Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, HE. Mọi chuyện phát sinh kể từ ngày Chính Quốc đang trên đường theo mọi...