Hermione gặp lại Draco lần nữa vào một ngày trời bỗng vô cớ đổ cơn mưa.
Anh ngồi đối diện cô, trong căn tin St.Mungo, có một cô gái thi thoảng thẫn thờ ngây ngốc nhìn khay thức ăn của mình.
Đã hai lần phát bệnh, Blaise giúp Hermione biết thế nào là "ăn".
Lần này, Draco ngồi đối diện nhìn gương mặt đờ đẫn của Hermione. Nĩa và dao cô cầm trên tay cứ một lần lại hai lần rớt xuống.
Anh nhặt lên, hướng đến bên miệng Hermione một muỗng thức ăn nhỏ.
"Hermione, há miệng."
Cô như một đứa trẻ, ngoan ngoãn nghe lời, há miệng.
Mặc kệ Hermione hiểu hay không, Draco vẫn kiên nhẫn đút cho cô, từ tốn nói với cô.
"Từ giờ, hãy để tôi bên cạnh chăm sóc cô, được không?"
Hermione mờ mịt, gật đầu.
Trước mặt là Draco. Cậu ta hỏi được không, đương nhiên là được.
Sức khỏe của cô ngày một yếu, vì cơ thể đang dần không hoạt động được các chức năng của mình, có đôi khi phát bệnh, kí ức nhuốm một màu xám xịt cũng không ngăn được đốm sáng le lói duy nhất còn tồn tại, là ánh sáng của Draco.
Cô vẫn cười, miệng nhỏ liên tục liếng thoắng như súng liên thanh, đôi khi quên gì đó sẽ nhíu mày, rất nhanh liền bỏ qua không quan tâm nữa, chỉ cần còn nhớ đến Draco là được.
Dạ dày thi thoảng đau quặn, tim bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, ngay cả các cơ quan khác trong cơ thể như gan, thận cũng dần trì trệ. Thế nhưng vẫn thấy một Hermione lạc quan, thiết tha yêu cuộc sống cùng Narcissa và Draco trong phòng bệnh nhỏ.
Mỗi buổi sáng thức dậy, Draco sẽ nhắc lại cho Hermione, anh là ai ?
"Draco," Cô nằm bên cạnh, gương mặt rạng rỡ đối diện khuôn mặt Draco. "Lucius Malfoy,"
"Giỏi lắm," Anh xoa đầu Hermione, dịu dàng hôn lên trán cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
dramione; "ở khoa thần kinh bệnh viện st.mugo có một thiên thần"
Kurzgeschichtentác giả: ngủ hơn mười tiếng một ngày