Chap 4

2.5K 293 5
                                    

Bầu trời nhàn nhạt nắng. gió lọng thổi bốn bên. Mang đến cho người ta cảm nhận hương thơm ngào ngạt của hoa cúc. Không một âm thanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng mây bay.

Takemichi ngồi ở giữa cánh đồng hoa cúc trắng đôi mắt nhìn bốn phía hiện rõ vẽ lạc lõng. Đây là lần thứ hai cậu mơ thấy cánh đồng và ngôi nhà gỗ. Lần này không biết có nhìn thấy thứ gì ghê tởm không nữa...

- Michi nhìn nè. Vòng hoa em làm đó.

Đứa trẻ xoay lưng về phía cậu. Nó hớn hở hái từng đóa hoa kết thành vòng. Cái bóng lưng nhỏ gầy này làm trong lòng cậu nổi lên một tràng đau xót không biết bắt nguồn từ đâu.

Nhìn lại bản thân mới giật mình.
Cậu vậy mà trở về tuổi 12. Giọng nói cũng trở nên non nớt trong trẻo.

- nhóc là ai thế.?

Đứa trẻ cầm vòng hoa vui vẻ cười khi nghe cậu hỏi thì nó quay phắt lại nhìn cậu. Ánh mắt nó hiện lên vẻ độc dữ cùng hờn giận u ám. Ném vòng hoa xuống đất nó dùng chân dẫm nát. Ánh mắt đó lại luôn nhìn chằm chằm cậu cứ như xem cậu là vòng hoa mà trút giận.

Cậu đứng im bất động nhìn nó trong đôi mắt không giấu được sự sợ hãi. Mồ hôi trên trán đã tản ra một tầng mỏng trượt xuống môi cậu.

- ai cho Michi quên em? Ai cho anh quên em? Anh là của em. Là của một mình em!!! Michi có chết cũng là của một mình em. Phải rồi nếu Michi chết thì mãi mãi sẽ chỉ thuộc về một mình em!!!!

Nó vừa nói vừa đi đến trước mặt cậu. Trên môi nở nụ cười điên cuồng không khác gì ác quỷ. Càng đến gần càng ép cho Takemichi không thở nổi.

Không. Không được đến gần tôi. Làm ơn tha cho tôi đi.

Bầu trời một lần nữa rạn nứt đôi mắt cậu cũng muốn vở vụn theo bầu trời. Ngay lúc ấy cậu lại nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ trên tầng thượng ngôi nhà. Nó vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu không lên tiếng.

Đó là nơi duy nhất có ánh sáng làm cậu không khỏi thèm khát nhìn về nó. Muốn chạy về hướng đó cứ như phía đó là con đường sống duy nhất của cậu.

Cuối cùng tất cả mọi thứ rung lên lắc lư tan rã lại hợp thành. Kéo dài lại thu nhỏ cuối cùng hết thảy đen ngồm trong bóng tối.

Takemichi biết bản thân đã được giải thoát thầm thở dài một tiếng trong lòng.

-

lần trước mơ thấy một đứa bây giờ mơ thấy hai đứa thật là ác mộng gấp đôi.

Lạ lùng là khi tỉnh dậy cậu gần như quên hết khuôn mặt của hai đứa trẻ.đứa ở trên tầng thượng xa như vậy thì không nói tới nhưng đứa ở ngay trước mặt thì hoàn toàn không nhớ nổi một nét nào.

Nhưng sâu trong lòng cậu hai đứa trẻ ấy đều mang đến một cảm nhận thân quen đến lạ cứ như là người thân một nhà rất lâu rồi.

...

Takemichi thức dậy bên ngoài đã tờ mờ sáng. Cả người được bao trong trong vòng tay ấm áp của gấu làm cậu cảm giác vui sướng lạ thường. Bản thân tìm thấy được chỗ dựa an toàn sau cơn ác mộng chính là luyến tiếc không rời.

[Santake] Theo Đuổi Sát NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ