Chap 13

1K 141 14
                                    

Sau cơn mưa trời lại sáng.   
                     
Đoá hoa hồng bị nước mưa đập cho cuối đầu bây giờ đã đón ánh nắng mà nỡ rộ đầy cao ngạo.   
                     
Sanzu hôm nay có việc cần ra ngoài, hắn ôm hôn Takemichi không buông. Một chút cũng không rời.   
                    
Cuối cùng lý trí của hắn cũng chỉ có đúng chữ 'Takemichi'. Hắn mang theo cậu đi luôn.   
                   
Cũng đã lâu rồi cậu không được ra ngoài, ánh mắt chờ mong nhìn hắn không giấu nổi háo hức. Takemichi thuận theo hôn lên môi hắn, kéo dài nụ hôn triền miên.   
                    
__________________   
                   
Cậu nhìn ra hàng cây hai bên đường, lá cây xào xạc theo tiếng gió hoà cùng tiếng ve văng vẳng xa xa.   
                    
Mùa hạ sắp tàn rồi.   
                     
- ngày hè mà được đi chơi thì vui biết mấy.   
                     
Cái thân già này của Takemichi đã 27 tuổi nhưng có năm nào thong thả đón hè đâu. Lúc ở cô nhi viện thì không có tự do, đến khi đi làm lại chẳng còn thời gian nữa.   
                     
Cũng có thể lúc đó tâm cậu đã héo tàn già cỗi. Khi nắm được một tia ấm áp của tình yêu thì tâm liền đơm hoa kết trái.    
                     
Cho cậu muốn sống đúng tuổi xuân.                       

- được, chúng ta đi chơi.   
                     
- ủa không phải anh nói có việc sao?    
                     
Sanzu cười nhìn cậu, xoa khuôn mặt cậu.   
                   
- không có thứ gì quan trọng bằng Michi. Em quan trọng nhất.   
                     
Cậu bị nụ cười của hắn làm cho ấm áp, cười cười nhìn hắn.   
                     
- đi chơi cũng được, nhưng anh phải giải quyết công việc trước, không thể vì tôi mà trì hoãn công việc. Rồi chúng ta cùng đi.   
                     
- tôi nghe em.   
                     
_______________   
                     
Sanzu đưa Takemichi tới một tòa cao ốc, hai người vừa đến cửa xuống xe đã có tóp người mặc âu phục đen chờ sẵn.   
                   
Dáng người ai cũng cao lớn, lịch thiệp lại uy nghiêm. Cuối đầu vs hai người họ.   
                     
- Đại ca.                        

Sanzu khoát tay với bọn họ, nắm tay dắt Takemichi một đường đi thẳng tới toà cao nhất.                          

Phòng làm việc của hắn.   
                     
Takemichi bị sự nghiêm ngặt ở đây dọa cho sợ luôn. Gì đây, mafia hả? Trước giờ chỉ thấy trên phim truyện thôi.   
                     
Cậu nhìn quanh tứ phía,  phòng làm việc của hắn rộng lớn lại đơn giản hoá, hầu như không có thứ bài trí thừa thải nào.   
                     
Bàn ghế hay lọ hoa cái nào cũng đắt sắt ra miếng.    
                     
Dù tò mò nhưng cậu chỉ nhìn không tấy mấy tay chân. Cậu biết đồ của người khác dù có thân đến đâu cũng không nên tùy tiện xem.    
                     
Nhìn Sanzu nghiêm túc làm việc cậu thầm cảm thán thật đẹp. Rất ra dáng bá đạo tổng tài lắm đó.    
                     
Hahaha. Chắc không phải loại tổng tài IQ 250 đâu.   
                     
Sanzu xem văn kiện trên bàn, tùy ý viết vài chữ vào. Hắn ngoắt tay bảo Takemichi đến, ôm trọn người vào lòng hôn hôn.   
                                                                  
Không có cậu bên cạnh dù chỉ một chút hắn sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng.    

[Santake] Theo Đuổi Sát NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ