Chương 8

1.5K 126 37
                                    


Cố Ngụy quả thật đã uống hơi say, thế nên anh nhìn thấy bóng dáng Trần Vũ đang từng bước đi tới đều biến thành hình ảnh chồng chất lên nhau.

Sơ mi đen mặc trên người cậu có chút ủ rũ, trên nền đen có hoạ tiết lớn hoa quỳnh im vân chìm tối màu, dưới ánh đèn lưu chuyển, hiện ra rực rỡ chói mắt. Mái tóc đen như thường lệ được xịt keo xịt tóc có ánh kim tuyến lấp lánh, chiếc đinh đơn hình con rắn màu bạc được đeo trên dái tai tinh xảo. Trên chiếc quần bó màu đen, sợi dây xích to màu vàng theo sải bước của cậu hướng về phía Cố Nguỵ cử động, lắc lư.

Cậu hôm nay rất khác với ngày thường, phong thái lưu manh càng rõ hơn, Cố Ngụy cầm ly rượu lên nhìn theo, nhất thời đơ người trong chốc lát.

Anh phát hiện mỗi lần anh và Trần Vũ tình cờ gặp gỡ đều là trong cảnh tượng ồn ào huyên náo, có khi là chiến trường, khi là sàn đấu, hay ở trong con hẻm người người qua lại.

Nhưng đối phương cứ như thế xuyên qua biển người mênh mông, tiến lại gần phía anh, thế giới đều vì cậu tới mà trở nên yên tĩnh, mà ngừng lại
Trong mắt anh chỉ nhìn thấy mỗi cậu

Vì thế mãi cho đến khi Trần Vũ đứng trước mặt anh, Cố Ngụy vẫn còn có chút hoảng hốt, anh thậm chí còn cho rằng có phải mình uống nhiều nên sinh ảo giác không.

Mặt khác, Kevin ở bên này đã hét lên chói tai, hoàn toàn không để ý tới người đàn ông đang ngồi bên cạnh mà chỉ vào Trần Vũ nói

"Trùng hợp quá, cảnh sát Trần......"

Lời Kevin còn chưa nói xong, Trần Vũ đã nhanh hơn một bước cắt ngang lời cậu ta

"Làm phiền rồi."

Sau đó không chờ đối phương đáp lại đã kéo cổ tay Cố Ngụy đi ra ngoài.
Trực tiếp kéo người đi từ trên ghế dài, nhìn thế nào cũng không được lịch sự, nhưng tất cả mọi người ngồi ở đây, cũng không một ai dám đứng dậy ngăn cản, bởi từ trên người Trần Vũ tỏa ra một loại khí thế áp đảo, giống như một con sư tử tuyên thệ chủ quyền, hơi thở mạnh mẽ vạch ra lãnh thổ của riêng mình.
Cố Ngụy bị kéo đi, men rượu làm tê liệt thần kinh, anh lại không hề cảm thấy tức giận, đặc biệt là sau khi Trần Vũ đặt cả người anh ngồi lên nắp bồn cầu trong nhà vệ sinh, anh còn vừa ngồi vừa hướng về phía đối phương chào hỏi

"Lâu rồi không gặp, cảnh sát Trần."

Trần Vũ quay qua đóng cửa nhà vệ sinh, rồi ngoảnh lại nhìn người ngồi trên nắp bồn cầu, đang ngẩng đầu nhìn cậu, khóe mắt hơi ửng hồng, con ngươi sáng rực lấp lánh, sắc đỏ hây hây từ trong da thịt lộ ra ngoài, vạt áo cổ chữ V màu trắng trên người bị chút rượu thấm ướt, nhìn thấy được cả màu da bên trong.

Trần Vũ siết chặt nắm đấm tay, nhưng lúc này Cố Ngụy lại đứng dậy, đứng không vững, đem cả người cậu bổ nhào vào tường.

Trần Vũ kêu lên một tiếng, vững vàng ôm lấy thắt lưng anh.

Cố Ngụy nhả ra từng chữ lộn xộn

"Sao thế? Nhớ tôi rồi à?"

Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt Trần Vũ, cậu đỡ người trước mặt đứng vững, giọng nói không được tự nhiên

[Vũ Cầm Cố Tung] Nhất Ái Kinh Niên [Trans]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ