Chương 2 : Lựa chọn và gia đình

813 114 30
                                    

-...- lời nói
“...” suy nghĩ
‘...’ mỉa mai, gọi
*...* Âm thanh
(...) Chú ý
[...] Tác giả

Xin cân nhắc là trong chương này có tí tục tiểu nên mong mọi người lưu ý nhé !

_______________________

- So you choose ?( Vậy cậu chọn đi ? )

Cô ấy hỏi tôi chọn, nhưng mà chọn cái gì và tại sao ?

- You mean ? ( Ý bạn là ? )

- The first is that you will stay here until you recover and wait for your family to come pick you up and live with them! Second, you will follow me to live alone and be discharged from the hospital right now! ( Thứ nhất là cậu sẽ ở đây cho đến khi hồi phục sức khoẻ và đợi người nhà cậu đến đón và sống với họ ! Thứ hai là cậu sẽ theo tôi ở riêng và xuất viện ngay bây giờ ! )

Nên tôi chọn gì đây ? Đi theo cô ấy ở riêng hay là ở với gia đình tôi ?

- So what do you choose? ( Vậy cậu chọn gì ? )

- ...

Tôi im lặng không biết nói gì

Gia đình hay là tự do ?

Tôi nên chọn cái nào ?

- i choose.... ( Tôi chọn....)

- Second condition  ( Điều kiện thứ 2 )

- A wise decision, but can I ask why? ( Một quyết định sáng suốt nhưng cho tôi hỏi tại sao được không ? )

- Okay ! I feel that the family is not mine, but the original owner's, so I don't want to be that person, I want to be honest with myself that I don't have a family anymore....( Được thôi ! Tôi cảm thấy gia đình ấy không phải là của mình mà là của nguyên chủ nên tôi không hề muốn phải làm người như vậy tôi muốn sống thật với mình rằng tôi không còn gia đình nữa....)

- Yes, you are smart!( Ừ ! Cậu thông suốt đấy ! )

- Ummm..... thanks ? I guess so ? ( Ummm..... Cảm ơn ? tôi đoán vậy )

- um! OK ! I'm going to make a discharge paper for you! ( Ừm ! Được rồi ! Tôi đi làm giấy xuất viện cho cậu đây ! )

Nói xong cô ấy nhún nhảy đi ra khỏi phòng bệnh làm giấy xuất viện

“ Tại sao cô ấy lại nói mình sáng suốt khi chọn  nhỉ ? ”

Tôi thắc mắc với câu nói của cô ấy

“ Lạ thiệt ”

Tôi hơi nghi ngờ cô gái ấy 1 chút nhưng tôi tạm gác sang một bên cái đã

Sau một hồi không quá lâu cũng chã quá nhanh thì cô ấy đã quay lại với khuôn mặt vui vẻ

- Alright let's go!( Được rồi ta đi thôi ! )

- Um! Well, it's embarrassing, but can you help me?( Ừm ! À mà thật là ngại lắm nhưng mà bạn có thể đỡ tôi được không ? )

- Of course !( Tất nhiên là được rồi ! )

Cô ấy chạy lại chỗ tôi và đỡ tôi dậy chứ tôi khó mà có thể đi vững do một số thương tích mà nguyên chủ đã nhận

- Thanks ! ( Cảm ơn ! )

- Nothing ! ( Không có gì đâu ! )

- Ừm

 Lấy Lại Công Bằng [ allVietNam/Countryhuman]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ