Giới thiệu:
Câu chuyện mở ra trong hoàn cảnh bốn nước lớn : Tây Ương, Đông Nguyên, Nam Văn, Bắc Xương tranh giành thiên hạ. Tây Ương Quốc có thái tử Vô Mẫn Quân hùng tài thao lược, anh dũng thiện chiến, dẫn quân tấn công vào lãnh thổ Đông Nguyên.
Đông Nguyên Quốc đã sớm mục ruỗng, suy tàn, với một vị vua đắm chìm trong thuật trường sinh, hoàng hậu thao túng triều đình, văn võ bá quan sống xa hoa trụy lạc, hoàn toàn không chống đỡ nổi trước thế tiến công như vũ bão của Tây Ương Quốc. Trong vô số những nàng công chúa xinh đẹp của đất Đông Nguyên, có nàng công chúa Trường Nghi vừa tròn mười bảy tuổi, một thân võ nghệ cao cường, đã ôm theo quyết tâm báo đền nợ nước mà đi ám sát thái tử Vô Mẫn Quân.
Một đêm giao chiến, kết thúc bằng một phen cụng đầu nảy lửa, máu chảy thành sông.Sáng hôm sau tỉnh lại, mới phát hiện, nàng biến thành hắn, còn hắn lại thành nàng.Một công chúa Trường Nghi cực kì tầm thường: dung mạo phổ thông vừa thấy liền quên, biết vài ba chữ, thuộc dăm câu thơ, đầu óc ngu ngơ, trí tuệ cỡ vừa....Thế nhưng lại có một tấm lòng nhân hậu, một trái tim biết cảm thông.
Một thái tử Vô Mẫn Quân cực kì hoàn hảo: anh tuấn vô song, tinh thông văn thơ võ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ, trên chiến trường anh dũng giết giặc, trong triều đình áp chế bá quan.... Thế nhưng hắn lại chẳng có tình người, hắn – vốn là một kẻ điên.
Hai con người hoàn toàn trái ngược như mặt trăng với mặt trời ấy, bởi một sự cố nho nhỏ mà hoán đổi thân xác cho nhau. Kể từ đây, nàng – cô công chúa ngu ngơ trở thành hoàng đế, quậy tung triều chính ; còn hắn – vị thái tử biến thái trở thành hoàng hậu, náo loạn hậu cung.Là một gã đàn ông, Vô Mẫn Quân sẽ phải làm gì trong những ngày "đến tháng", khi bị chàng thị vệ yêu thầm công chúa Trường Nghi lao tới cưỡng hôn, khi phải lôi theo một đám công chúa líu ríu không ngừng đi "giao lưu tình cảm"...
Là một người con gái, Vân Kiểu sẽ phải làm gì khi các đại thần dâng tấu muốn hoàng đế tuyển phi, sẽ phải làm gì khi mỹ nữ cứ thấy nàng là lao vào như ruồi thấy mật, còn mỹ nam thấy nàng lại tránh như tránh tà vì tưởng hoàng đế có tật đoạn tụ long dương....
Biết bao tình huống dở khóc dở cười diễn ra, khiến hắn bớt điên cuồng, khiến nàng bớt ngu ngơ, dần dần thấu hiểu về những góc khuất, những vết thương chưa bao giờ ngừng rỉ máu trong tâm hồn người đối diện, để rồi từ những đứa trẻ vốn có một tuổi thơ quá đỗi đau lòng, thiếu thốn tình yêu của cả cha lẫn mẹ, nàng và hắn cùng tìm được khung trời nhỏ của riêng mình: một vị Thái Sư ưa cằn nhằn nhưng gửi trọn thương yêu trong thầm lặng, một cô công chúa tinh nghịch đáng yêu với chàng phò mã số khổ nhặt được ngoài đường...
Vân Kiểu ta sống trên đời này hơn mười bảy năm, từ nhỏ đã mất mẹ, cha cũng không thương yêu, luyện võ chịu khổ, học văn đau đầu, làm người ngốc nghếch, dung mạo bình thường.
Thế nhưng ta đoán, trong hàng sa số những con người sống trên cõi đời này, ta nhất định là người may mắn nhất.Chương 1
Ta lẻn vào hoàng cung của Tây Ương Quốc đúng vào lúc nửa đêm trăng mờ gió nổi, đúng là thời tiết hoàn hảo để làm những việc mờ ám, trái với phép nước lệ làng.
Mà ta, chính là đang đi ám sát vị thái tử tuổi còn rất trẻ của Tây Ương Quốc, Vô Mẫn Quân.
Ngày nhỏ theo các sư phụ học võ, họ có nói với ta rằng, tiểu công chúa, người học những thứ này là để thân thể kiện khang khỏe mạnh, đồng thời cũng để tự bảo vệ mình. Lúc này chiến loạn đã nhiều năm, Tây Ương Quốc vẫn nhăm nhe Đông Nguyên Quốc như hổ đói rình mồi, mà Hoàng thượng lại... Nói chung, nếu tương lai có xảy ra chuyện gì bất trắc, người cũng không đến nỗi rơi vào cảnh chân yếu tay mềm mặc kẻ khác khinh nhục.
Năm xưa ta học Tam tự kinh[1] và Thuyết văn giải tự[2] cực kỳ chậm, từ đó phụ vương liền kết luận nữ nhi này có chút ngốc nghếch, cũng chẳng để tâm nhiều đến chuyện giáo dục hay quản thúc ta. Thế nhưng nào ai ngờ được, tuy rằng ta chẳng phải kẻ sinh ra để học văn, nhưng lại là nhân tài tập võ, quá trình từ lúc liêu xiêu đứng trung bình tấn đến khi có thể sử dụng các loại vũ khí thành thục đến độ nước chảy mây trôi chỉ tốn của ta vẻn vẹn mười năm ngắn ngủi.
Trước đây ta từng đọc một cuốn thoại bản[3], vị kiếm khách trong đó có nói một câu thế này: "Ta học kiếm năm bảy tuổi, bảy năm sau đạt được thành tựu, tới nay vẫn chưa gặp được địch thủ xứng tầm". Lúc đó ta thấy chàng ta thật là ngầu, lại chẳng ngờ có ngày mình cũng đạt được cái cảnh giới cao ngất nọ. Sáu tuổi bắt đầu học võ, mười năm sau coi như thành công, trong hoàng cung rộng lớn này chưa từng bị ai đánh bại.
Đối với tài năng võ học của ta, ban đầu phụ hoàng cực kỳ vui vẻ, có điều từ khi cùng đạo sĩ tu luyện thuật trường sinh bất lão thì bắt đầu trở nên mê tín dị đoan, nghi thần nghi quỷ. Gã đạo sĩ nọ lại là người của Hoàng hậu, vốn đã nhìn kẻ do phi tần sinh ra như ta không vừa mắt, giả vờ vô tình bóng gió rằng, ta ham võ mê quyền như thế, không chừng lại chính là sát tinh chuyển thế mà thành. Thậm chí mầm tai họa làm mưa làm gió bao năm qua không thể dẹp bỏ được, chắc hẳn có mối liên hệ cực kỳ mật thiết với ta.
Cũng bởi một câu "sát tinh chuyển thế" này, phụ hoàng lại bắt đầu ngứa mắt với ta. May là ta vốn đã quen với cung cách đối xử lạnh nhạt đó rồi, cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ tận lực che giấu võ công của mình, nhất là trong hoàng cung.
Thế nhưng từ trước tới nay, dã tâm của Tây Ương Quốc vẫn bao trùm thiên hạ, đó vốn là chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai, đâu thể chỉ vì "sát tinh chuyển thế" ta đây biết thân biết phận mà thay đổi được. Một Đông Nguyên Quốc với Hoàng đế đắm chìm trong thuật trường sinh, Hoàng hậu một tay đùa giỡn quyền hành, các đại thần sống trụy lạc xa hoa, tiếng oán than của bách tính vang trời dậy đất, hoàn toàn không phải đối thủ của Tây Ương. Đại quân trăm vạn ùn ùn tràn vào lãnh thổ Đông Nguyên Quốc, dễ dàng hệt như cơn gió Tây Bắc lạnh thấu xương năm nào cũng thổi qua vào những ngày đông giá.
Tây Ương không tốn bao nhiêu thời gian đã hạ được Liễu Thành, mảnh đất thuộc biên giới phía tây nam của Đông Nguyên Quốc. Nơi đây non xanh nước biếc, màu mỡ phì nhiêu, loại lương thực tốt nhất chúng ta ăn hàng ngày đều được chuyển tới từ Liễu Thành, ngày đêm không nghỉ; quần áo và trang sức trên người chúng ta, phần lớn cũng bắt nguồn từ vải vóc cùng với bàn tay tài hoa của những người con gái Liễu Thành.
Liễu Thành cách Vân Thành – kinh đô của Đông Nguyên Quốc không quá xa, nhìn khí thế chẻ tre của quân địch hiện nay, lâu thì một tháng, sớm thì nửa tháng là đã có thể tấn công tới nơi này.
Hoàng thượng lạm dụng thuốc nhiều năm, thân thể đã sớm suy kiệt như đèn dầu trước gió. Sau khi nghe tin Tây Ương Quốc đã hạ được Liễu Thành, nhất thời không chịu nổi đả kích, lập tức về chầu trời. Hoàng đệ tuổi còn nhỏ của ta lập tức nối ngôi, Hoàng hậu, lúc này nên gọi là Thái hậu, buông rèm nhiếp chính, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào khả dĩ có thể ứng phó với quân đội của Tây Ương Quốc.
Đoàn quân này do thái tử Vô Mẫn Quân thống lĩnh, cái tên ấy đúng là đặt không tốt chút nào, nó khiến hắn hoàn toàn mất đi nhân tính, cũng không hề có chút từ bi nào với đối thủ của mình.[4]
Sau khi Liễu Thành thất thủ, những câu truyện về Vô Mẫn Quân bắt đầu lan truyền rộng rãi. Đám thái giám truyền tai nhau với giọng điệu hoang mang hoảng hốt, nói rằng hắn đứng ở nơi cao, ngông cuồng tự đại, dung mạo chẳng rõ ràng nhưng giọng nói lại cực kỳ trầm ổn: "Dân Đông Nguyên Quốc, đầu hàng thì tha, nếu không hàng, bất kể người già hay trẻ nhỏ, giết tại trận".
Về sau, hắn biết được chuyện phụ vương ta vì trường sinh thuật mà chết sớm, mới cười nhạo mà ngâm một câu thơ: "Chỉ mê trường sinh thuật, chẳng sống được bao lâu".
Có hai câu ngắn ngủi thế thôi, lại khiến toàn bộ hoàng thất Đông Nguyên không ngẩng đầu lên được. Về điểm này, ta có chút bất đắc dĩ, lại chẳng thấy buồn khổ là bao, ta vốn chẳng có chút cảm tình gì với Đông Nguyên Quốc, đối với phụ hoàng cũng không ngoại lệ. Ấn tượng của ta về ông ấy, bất quá cũng chỉ là người đã tùy hứng ban cái chết cho mẫu thân khi ta còn nhỏ xíu, sau đó tùy tiện ném ta cho một phi tần thất sủng chăm nom, đến khi vị phi tần kia mắc bệnh qua đời thì không để tâm gì đến ta nữa.
Có điều bách tính của Đông Nguyên Quốc lại cần cứu giúp, trong số họ có những người dù đã đầu hàng cũng không tránh khỏi họa sát thân. Chuyện là hoàng thất Đông Nguyên Quốc tuy hèn nhát bất tài nhưng dân chúng lại rất kiên cường. Ngày trước khi Tây Ương tiến quân vào đã vài lần bị những đội cảnh vệ do người dân tự thành lập đánh trả, vậy nên binh lính Tây Ương Quốc vẫn ngầm ghi hận những con người tay không tấc sắt ấy, tùy ý hà hiếp, lăng nhục.
[1] Tam tự kinh: Nghĩa là kinh ba chữ, dùng phương thức truyền đạt một câu ngắn gồm ba chữ, khái quát lại những quan niệm đạo đức, hay triết lý của xã hội thời cổ, cũng như những câu chuyện lịch sử được nhiều người biết đến. Bởi rất thông tục, thuận miệng, dễ ghi chép nên nó đã trở thành một quyển sách giáo khoa vỡ lòng sơ cấp trong những trường học thời cổ... Một số câu trong Tam tự kinh cũng không hề xa lạ với bạn đọc Việt Nam, như "Nhân chi sơ, tính bổn thiện" (con người sinh ra, ai cũng vốn hiền lành).
[2] Thuyết văn giải tự, hay gọi tắt là Thuyết văn, là một bộ từ điển chữ Hán do Hứa Thận đời Đông Hán biên tập, cũng là bộ từ điển đầu tiên phân chia chữ Hán theo các bộ thủ.
[3] Thoại bản chính là tiểu thuyết bạch thoại nổi lên từ đời nhà Tống, dùng những văn tự thông dụng viết thành, phần lớn lấy đề tài là những câu chuyện lịch sử và sinh hoạt xã hội thời đó. Tiểu thuyết bạch thoại phân biệt với tiểu thuyết văn ngôn ở đề tài và những câu chữ nó dùng, rất đời thường và dân dã.
BẠN ĐANG ĐỌC
Công Chúa Quý Tính
Teen FictionCông Chúa Qúy Tính Tác giả: Tắc Mộ Nguồn: diendanlequydon