Hóa đá cả nửa ngày trời ta mới hoàn hồn lại, nhìn Vô Mẫn Quân đứng bên mặt mày bình thản, kêu lớn:
"Vô Mẫn Quân!! Ngươi, sao ngươi..."
Không phải ta chưa từng nhìn thấy người chết, càng không phải chưa từng giết ai, chỉ là việc Vô Mẫn Quân không duyên không cớ đâm chết người thân của mình, đúng là chuyện lần đầu được thấy.
Vô Mẫn Quân dùng tay ra hiệu với ta, ý bảo ta yên lặng:
"Phụ vương đã không còn, ta là hoàng đế, thế nhưng việc kết đồng minh với Đông Nguyên Quốc không phải chuyện đùa, không phải vị hoàng đế mới lên ngôi như ta cứ phán là thành, vị thái sư ban nãy chính là nguyên lão tam triều, chuyện này muốn tiến hành ít nhất cũng phải khiến lão ta gật đầu mới được, thế nhưng lão lại là một con hồ ly già chính hiệu, đâu dễ dàng đáp ứng được. Nếu như thúc phụ ta không chết, vậy thì ít nhất cũng phải được ông ta đồng ý —— nhưng giờ thì không cần phiền phức thế nữa rồi, thúc phụ ta đã chết —— Hưu Ấp Vương ham muốn ngôi hoàng đế, mưu toan ám sát tân đế, tân đế bởi vì quá đau lòng nên không kịp thời phát hiện âm mưu, may mắn có công chúa Trường Nghi đứng bên kịp thời cứu giúp..."
Nói xong, Vô Mẫn Quân đột nhiên cúi người xuống, lục lọi trên người Hưu Ấp Vương một hồi, quả thật lôi ra được một con dao găm, rút bỏ vỏ dao, lưỡi dao bên trong dường như cũng có chút sắc bén. Vô Mẫn Quân lạnh lùng cười một tiếng, sau đó dùng con dao găm đó cắt một vết nhỏ trước ngực mình, đâm một vết lớn chính giữa lòng bàn tay:
"Nhưng nàng cũng vì thế mà bị thương. Nếu nói thế, thái sư có lẽ sẽ đồng ý không chừng."
Ta nhìn hắn, mắt trợn tròn ra, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, ví dụ như sao chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà cái đầu của hắn có thể nghĩ ra bao nhiêu là chuyện, ví dụ như sao hiện giờ hắn còn có thể cười đến ung dung như thế, rõ ràng máu của Hưu Ấp Vương vẫn còn dính đầy trên mặt kia kìa... Thế nhưng trăm ý ngàn lời, cuối cùng chỉ hợp lại thành một câu ngắn ngủi:
"Ngươi đừng làm bừa có được không, đấy là tay ta cơ mà... Ngươi mà còn cắt tay ta nữa, ta sẽ cắt cái chỗ ấy của ngươi..."
Vô Mẫn Quân lẳng lặng nhìn ta, nói:
" Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có đấy à, ta cũng có thể cắt của ngươi đấy... Ngươi còn có tận hai cái liền cơ..."
Nói xong, hắn lại dừng một chút: "Xin lỗi ta nhầm, ngươi không có..."
...
Hai ngươi chúng ta theo quán tính dùng ngôn ngữ tiến hành một hồi chém giết đánh đập đối phương nhiệt tình xong, liền nhanh chóng tập trung tinh thần vào chuyện trước mắt, ta nói:
"Vừa nãy ngươi làm vậy là sao, nếu như không thành công thì..."
Vô Mẫn Quân lạnh lùng cười một tiếng, nhét dao găm của Hưu Ấp Vương về lại tay ông ta, chỉnh thành bộ dạng như con dao đó bị chính ông ta rút ra, nói:
"Không thành công thì cũng thành nhân. Cùng lắm thì cả hai đều chết."
"..."
Ta không tài nào hiểu được, giả như hôm nay ta có làm ra hành động như Vô Mẫn Quân, tin chắc rằng sẽ không ai kinh ngạc, dù sao người xưa đã nói rồi, thuở nhỏ thiếu tình thương, lớn lên chẳng bình thường. Thế nhưng thời thơ ấu của Vô Mẫn Quân hẳn là không thiếu thốn tình thương, hắn là thái tử độc nhất của hoàng triều, ba ngàn sủng ái[1], chỉ sợ hưởng cũng hưởng không hết, ấy thế mà giờ đây hắn lại thành ra kẻ lòng dạ hiểm ác thế này, cũng chỉ có thể nói là vật cực tất phản[2] mà thôi.
Sau khi ngụy tạo xong hiện trường ám sát, Vô Mẫn Quân nói với ta:
"Bây giờ hai chúng ta phải cùng kêu lên đầy hoảng sợ."
Ta gật đầu:
""A ——!"
Vô Mẫn Quân cũng lập tức dùng thanh âm yếu ớt mà rên lên một tiếng, sau đó tiếp tục yếu ớt ngã lăn ra, ta nhìn thấy thân thể mình như thế, tâm tình quả thực không chỉ đơn giản là "muốn chết quách cho rồi" đâu...
Những người khác, kể cả lão thái sư cùng Tào công công đều xông cả vào phòng, vừa nhìn thấy khung cảnh lộn xộn ngổn ngang bên trong, cả đám người đều sững lại:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
Ta nói:
"Mau, mau gọi thái y tới. Công chúa Trường Nghi vì bảo vệ ta, đã bị thúc phụ... không, Hưu Ấp Vương đâm bị thương rồi."
Sau này, mỗi lần nhớ lại đoạn hồi ức này, ta đều cảm thấy thỏa mãn vạn phần, quả thực ta diễn quá xuất thần, nhất là cái đoạn thay đổi xưng hô với Hưu Ấp Vương, nó đã thể hiện trọn vẹn được cái tâm trạng bàng hoàng cùng nỗi lòng dằn vặt rất bản năng của một vị thái tử bị chính thúc phụ của mình phản bội.
Thế nhưng sau khi ta nói chuyện này cho Vô Mẫn Quân nghe, lại chỉ nhận được từ hắn một tràng cười khinh bỉ.
Ngay lập tức có người hầu lui xuống, chạy đi gọi thái y, thái sư đứng ở một bên chạy tới, nhìn ta cùng với Vô Mẫn Quân đang nằm trong lòng ta, lại liếc mắt nhìn Hưu Ấp Vương đã tắt thở ngay đơ gần đó, run rẩy hỏi:
"Hoàng thượng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra..."
Ta đáp:
"Khi nãy ta quá đỗi đau lòng, chỉ lo khóc lóc, không ngờ Hưu Ấp Vương lại mang theo dao găm, mưu toan hành thích ta! Ông, ông ta dường như muốn đoạt ngôi hoàng đế... Ta không nhìn thấy con dao, may mà công chúa Trường Nghi đứng cạnh phát hiện ra, đỡ cho ta một dao, lại dùng dao găm của chính nàng, đâm trúng Hưu Ấp Vương..."
Thái Sư đờ đẫn cả người, sau đó thở dài một hơi đầy sầu não:
"Thần vẫn biết Hưu Ấp Vương có dã tâm nhăm nhe hoàng vị, chỉ không ngờ ông ta chẳng đếm xỉa gì đến tiên hoàng đang nằm đó, lại dám..."
Dứt lời, thái sư đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt ta và tiên hoàng đã chết, khóc than: "Đây quả là nỗi bất hạnh của Tây Ương..."
Tuy rằng hơi oan uổng cho Hưu Ấp Vương một chút, thế nhưng câu cuối cùng của Thái sư nói cũng không sai. Có gã hoàng đế biến thái quái đản như Vô Mẫn Quân, Tây Ương quả thật bất hạnh vô cùng...
Thái Sư khóc xong, lại nhìn Vô Mẫn Quân đang nằm trong lòng ta, hỏi:
"Công chúa Trường Nghi...? Chính là vị công chúa Trường Nghi của Đông Nguyên Quốc đó sao?"
"Đúng thế."
Ta gật đầu, "Nàng vừa mới tới hôm qua, mang theo tin tức Bắc Xương Quốc muốn nhân lúc binh lực trấn thủ trong nước của ta đang không đủ, đánh chiếm đô thành của Tây Ương Quốc. Ta định ra lệnh cho binh sĩ đang đóng trên đất Đông Nguyên trở về, thứ nhất, quân ta cũng đã chán cảnh chiến tranh loạn lạc, ở lại lâu cũng không phải kế hay, thứ hai, cũng là để chuẩn bị sắn sàng, đối phó với Bắc Xương."
"Chuyện này..."
Thái sư không sao tin được, "Thế nhưng chúng ta đã chiếm được bao nhiêu đất của Đông Nguyên Quốc, cũng tốn biết bao sức người sức của..."
"Thái sư cứ yên tâm, Đông Nguyên Quốc đã chấp nhận rằng, những mảnh đất Tây Ương đánh chiếm, tuy vẫn coi là lãnh thổ của Đông Nguyên, thế nhưng hàng năm những nơi đó phải chia một nửa số thuế nộp cho Tây Ương ta, đồng thời Đông Nguyên cũng phải dâng tặng một lượng lớn vàng bạc châu báu, chó lợn dê cừu, lụa là gấm vóc cùng nhiều vật khác, sau này hai nước sẽ xem nhau như đồng minh, tương trợ giúp đỡ, tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau."
Nói xong, ta còn cố ra vẻ thần bí mà nói thêm:
"Huống gì, lúc này chúng ta cứ đồng ý trước, sau này lật mặt cũng không muộn."
Thái sư vuốt vuốt chòm râu, híp mắt nói:
"Vậy... dấu hiệu của việc kết đồng minh này là...?"
Ta liếc mắt nhìn Vô Mẫn Quân đang giả vờ bất tỉnh trong lòng, thấy hắn đúng là dạng trí thông minh có hạn,vết thương trước ngực của hắn không nặng, chỉ là miệng vết thương trên tay hơi sâu một tí mà thôi, có thế mà cũng bất tỉnh... giả quá...
May mà Thái sư không để ý tới bờ mi vẫn khẽ rung lên của hắn, ta ôm lấy đầu của hắn, cũng chính là đầu của ta, ép vào trong ngực:
"Công chúa Trường Nghi sẽ gả cho ta."
"Chuyện này..." Thái sư lại vuốt râu nữa, hình như mỗi lần lão suy nghĩ chuyện gì, đều sẽ làm động tác này thì phải.
Sau khi suy nghĩ một lát, lão gật đầu:
"Vậy, chuyện cứ thế đi..."
Thấy thái sư đồng ý, ta vui mừng khó nén, gật đầu một cái thật mạnh, đột nhiên tay lại bị người ta véo một cái rõ đau, mới giật mình nhận ra, ta ấn đầu của Vô Mẫn Quân, cũng chính là đầu của ta, quá mạnh, nhìn hắn trông như sắp tắt thở đến nơi rồi ấy... Thế là ta vội vàng nới lỏng tay, để hắn thở vài hơi, rồi lại nói với thái sư:
"Phụ hoàng tạ thế, cả đất nước cùng buồn đau thương xót, ta vốn dĩ nên mặc đồ tang ba tháng, thế nhưng trước mắt có quá nhiều chuyện còn dồn lại, trước hết ta cứ mặc đồ tang bảy ngày, sau đó sẽ cùng công chúa Trường Nghi trở về Đông Nguyên Quốc, thứ nhất là để cổ vũ tinh thần cho binh sĩ Tây Ương, thứ hai là để tới gặp mặt vương thất của Đông Nguyên Quốc."
Thái sư đáp: "Vậy cũng tốt."
Đoạn nói trên thực ra là do ta tự nghĩ, trước đó chưa hề thương lượng với Vô Mẫn Quân, thế nên lúc nói cứ cảm thấy thấp thỏm không yên, thế nhưng thái sư lại đồng ý ngay như thế, khiến ta hớn hở vô cùng, chỉ là hình như cái người còn đang nằm trong lòng ta kia không được vui mừng cho lắm, hung hăng véo eo ta một cái rõ đau, sau đó tiếp tục giả bộ ngất xỉu.
Sau đó thái y tới, những người còn lại trong vương thất cũng tới, ta mới phát hiện ra một chuyện khiến người ta kinh ngạc, ấy là, Vô Mẫn Quân không có một huynh đệ nào cả, chỉ có gần mười tỷ muội, đưa mắt nhìn một lượt, cả một đám ai nấy cũng xinh đẹp như hoa, mỗi người một vẻ, lại có những chỗ hao hao giống nhau, tựa như những đóa hoa trên một cái cây, có đóa đã bung nở lộng lẫy muôn phần, có đóa vẫn đang còn thẹn thùng e ấp, thế nhưng bất kể là hình dáng ra sao, cũng đều khiến người ta nhìn mà ngây ngất.
Chỉ là, dù có so sánh thế nào, Vô Mẫn Quân cũng là chiếc lá xanh xinh đẹp nhất trên cái cây này —— nhà người ta thì đều là lá xanh tôn hoa thắm, đằng này hắn lại là hoa thắm làm nền để lá xanh khoe sắc với đời, có thể không đẹp sao?
1: Lấy ý từ hai câu :
Hậu cung giai lệ tam thiên nhân
Tam thiên sủng ái tại nhất thân
(Ba nghìn người đẹp hậu cung
Ba nghìn ân sủng dành riêng một người!) (Bản dịch của Ngô Linh Ngọc)
nói về Dương Quý Phi. Trong hậu cung của Đường Huyền Tông có cả ngàn cung tần mỹ nữ, ấy vậy mà phần sủng ái đáng ra phải chia cho biết bao con người ấy đều được dồn cả lên người bà.
2: Ý nói là vật gì đi đến tột định thì cũng bật trở lại. Cái gì quá mức thì sẽ phản tác dụng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Công Chúa Quý Tính
Teen FictionCông Chúa Qúy Tính Tác giả: Tắc Mộ Nguồn: diendanlequydon