<Chương 9>

611 57 11
                                    


Mùi hương ấy lại xuất hiện nữa rồi, Kita đã nghĩ thế trong lúc mê man không tỉnh. Nó không mạnh mẽ hay đáng sợ như những lần anh gặp mà dè diu như cơn gió thổi nhẹ, hơi ấm như bao bọc con người ta chìm đắm mãi giấc nồng. Anh tự trách mình sẽ nghiện chúng mất nếu dứt đi nhưng làm sao có thể rời khỏi cái sức hút khủng khiếp này.

"Chịu thôi... Mình không muốn rời khỏi nó"

Trời lộng gió lạnh đến mức cái hẻm nhỏ hẹp như này vẫn còn cảm nhận cơn lạnh buốt người, Atsumu lo lắng Kita nằm mãi trên người mình không khéo sẽ bị cảm lạnh. Nhưng cậu cũng bất lực trước tình cảnh này thôi, bởi đó càng kéo anh ra anh lại càng ôm chặt như sam khó mà bỏ ra được. Mà lời suy nghĩ của cậu cũng đã nói ra, đáng ra phải thấy nhẹ nhõm hơn thế mà tại sao vẫn bứt rứt hơn trước, cậu đã lạm dụng khi chẳng mấy tỉnh tảo mà nói và còn suýt đã lên cơn như đám người động vào anh. Một chút nhẹ lòng cũng không có, có lẽ lời của Osamu đã đúng, Omega lặn họ không biết kiểm soát càng dễ va vào nguy hiểm, trường hợp xấu cậu đã để nó xảy ra với anh thế còn đâu là uy tín nữa cơ chứ?.

Atsumu ôm anh ngỡ rằng sẽ ai đó cướp người mình thích đi mất, đôi tay Kita lạnh ngắt chạm đến gò má đỏ ửng của cậu. Mắt chạm mắt, người đầu tiên đối diện trực tiếp với ánh mặt lạnh tanh ấy mà không vẻ sợ hãi, Atsumu sai ngay từ đầu rồi, Kita tuy nghiêm túc đáng sợ nhưng đôi mắt hổ phách ấy nỡ sao lại né tránh, sao lại không khiến người tiền bối này là của mình ngay từ đầu, sao lại không thân thiết với anh sớm hơn, liệu giờ còn kịp chứ. Mắt Kita không những ẩn chứa bể cát sa mạc mà còn thấy được kẻ si tình ấp ủ sâu trong lòng đất khô cằn, dù đào bới khó mà thấy được chúng. Giờ đây, đối diện với kẻ mình yêu anh không thể giấu nó nổi nữa, nó được phơi bày hoàn toàn khi anh thốt lên.

"Anh cũng thích em"

Atsumu quả nhiên phản ứng chậm hơn một chút, ấy vậy cậu liền bụm miệng cùng hai bên tai ửng đỏ, tim cậu đập mạnh đến mức khó kiểm soát. Trường hợp này cậu không lường trước nó hay liệu cậu nghe nhầm? cậu bối rối đến cả trí óc không nghĩ nổi. Cau mày một chút thấy nét mặt quỷ quyệt như mê hoặc con người ta, tí thì quên mất rằng con người ở kì Heat đặc biệt là những Omega luôn có một mùi hương đảo điên Alpha kể cả biểu cảm làm người khác chết mê chết mệt vì nó. Hiện tại Kita cũng thế, anh bắt đầu có chút giống một Omega hoàn toàn, nhưng Atsumu không thể làm thế với Kita, không có thuốc ức chế hay có bệnh viện gần đây. Có lẽ ông trời đang muốn thử lòng cậu hoặc làm khó cậu đây rồi. Atsumu nhanh chóng cởi chiếc áo khoác đồng phục trường đầy mùi pheromone của bản thân, sau đó trùm cả người anh một cách gọn lẹ, ngoài thể lực tốt ra thì cậu chẳng còn gì hơn một cái nhấc tay đủ để Kita nằm gọn trên tay, được bế đi.

Về đến nhà, Atsumu đặt anh lên giường tầng của mình. Thật may hôm nay chỉ có mỗi mình cậu ở nhà, nếu thắc mắc Osamu đâu thì em trai cậu giờ đang vui vẻ với người tình mật của nó, còn cậu thì đang khó khăn với vấn đề gian nan.

Atsumu ngồi xuống rối bời với tình huống hiện tại, cậu đã người mình thích về nhà mất rồi, mái tóc vàng bị chẻ rối tung lên cậu xoay người nhìn anh đã ngủ say từ nửa đoạn đường trước, có vẻ Kita rất thích mùi của cậu cứ ôm khư khư áo mãi. Một chút ý nghĩ trong đầu cậu lại gần ném cái áo anh cầm bừa trên sàn, dù giật mạnh cỡ mấy anh vẫn rất say giấc. Cả người cậu đè trên con người bé nhỏ của tiền bối, cậu luôn tham lam hết lần này đến lần khác chạm vào anh, từ mái tóc lai màu đến bờ môi, đặc biệt vị trí vùng cổ nơi cậu muốn đánh dấu anh nhất nhưng luôn phải kiềm chế dục vọng của mình.

| Còn anh thì khác | AtsuKita | Fanfiction |            • ABO •Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ