Chương 5

2.8K 238 7
                                    

Vương Nhất Bác không biết tại sao mình lại lấy "ông xã" ra để làm trò cười, nhưng nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Chiến đang chạy trốn phía trước với lương tâm cắn rứt, cậu không hiểu tại sao lại cảm thấy khá thú vị.

Tranh thủ thời gian còn trước khi đi làm buổi chiều, cậu yêu cầu tài xế về nhà trước, thu dọn một ít hành lý sau khi cưới.

Mặc dù có quá đủ cho một gia đình năm người sống trong căn biệt thự ba tầng khổng lồ nhưng Vương Nhất Bác đã quen sống một mình từ khi đi du học. Sau khi trở về Trung Quốc, cậu lập tức nhờ bạn bè tìm mua một ngôi nhà gần công ty.

Bố Vương và mẹ Phương tình cờ vắng nhà, Vương Nhất Bác mừng quá đi lên lầu gọi người mang hành lý, khi cúp máy tình cờ nhìn thấy Vương Hiểu Đình, một phụ nữ trẻ đang thất nghiệp.

Mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, Vương Hiểu Đình gãi gãi mái đầu như tổ quạ, ngẩn người ra khỏi cửa, dụi dụi mắt khi nhìn thấy Vương Nhất Bác. Cô nghĩ rằng mình còn chưa thức dậy.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, không cần đoán cũng biết là lại thức cả đêm. Vương Nhất Bác liếc cô em gái một cái: "Đi tắm rửa thay quần áo đi, có ai đến thì sao?"

"Hôm nay tâm trạng của anh có vẻ rất tốt nhỉ? Làm gì có người ngoài nào ở đây chứ?... Anh cứ tự lo cho anh đi." Vương Hiểu Đình cười cười, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Nhất Bác, cô đành phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh trai.

Không lâu sau, một đoàn người kéo đến. Trên thực tế hành lý cũng không có bao nhiêu, chỉ là mấy bộ quần áo để thay đổi, sách vở cùng vài món đồ sưu tầm yêu thích, vì lý do này mà đoàn người cũng phải đi tới đi lui tới bốn năm lần.

Đang ngồi trong phòng khách, Vương Hiểu Đình nhìn những người này ào ào ra vào, cắn một miếng táo, khó hiểu hỏi Vương Nhất Bác đang cúi đầu gõ bàn phím, "Anh nói xem có phải thật sự định dọn ra ngoài không?"

Vương Nhất Bác đang tập trung vào email công việc, cũng không thèm ngẩng lên nhìn cô một cái: "Trông anh có phải loại người thích đùa giỡn hay không?"

"Nhưng ba không đồng ý mà." Vương Hiểu Đình cười, "Còn ông nội mấy ngày trước còn định mai mối cho anh đấy."

"Ba không đồng ý vì cho rằng sống một mình rất phiền phức và không đáng tin cậy. Ông nội thì từ khi còn đi học đã sợ anh sẽ không giữ được tâm trí của mình nếu anh không có một công việc thích hợp." Sau khi gõ từ cuối cùng và nhấp vào gửi, Vương Nhất Bác đóng laptop lại, "Nhưng hai cái này bây giờ không còn là vấn đề nữa."

Vương Hiểu Đình càng khó hiểu: "Tại sao?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh lấy từ trong túi ra quyển sổ nhỏ màu đỏ, lắc lắc trước mặt cô, "Anh kết hôn."

"Cái quái gì vậy?" Vương Hiểu Đình giật mình nhảy dựng lên, trong tiềm thức muốn vươn tay ra chộp lấy.

Vương Nhất Bác bình tĩnh giật lại, không để cô thành công, nhưng ba chữ "Giấy đăng ký kết hôn" trên sổ đỏ cũng đủ để giải thích tất cả.

Là một tiểu thư không đáng tin cậy lắm nhưng người khác vẫn phải nể mặt, Vương Hiểu Đình chưa từng nghe qua lịch sử tình cảm của anh trai mình như những người con trai khác. Lần trước còn mới cùng mấy chị em tán gẫu chuyện tầm phào, tò mò về tin tức của anh trai cô, nhưng lần nào các cô cũng đến với niềm vui và thất vọng khi trở về.

PR VÀNG (BJYX - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ