Chap 6: Nguyên xứng gia trạch

461 24 0
                                    

Hàm Ân Tĩnh trở về liền lập tức tiến vào phòng tắm, đem y phục nguyên bản không thuộc loại mình thoát hạ, theo quần áo từng cái từng cái rơi rụng, tinh trí dáng người bại lộ ra ngoài, một đôi đùi thon dài tỷ lệ cân xứng, đầy đặn cao ngất bộ ngực, mảnh mai mềm mại thắt lưng, khiến cho người khác nghĩ muốn vươn tay ra ôm trọn. Nữ nhân này nhất định là thượng đế ưu ái tỉ mỉ điêu khắc, dáng người hoàn mỹ khiến người khác khâm phục.

Hàm Ân Tĩnh chậm rãi bước vào bồn tắm, nước ấm vuốt ve mềm nhẵn làn da, làm cho Hàm Ân Tĩnh thoải mái nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi tái hiện chuyện mới xảy ra, lúc này nàng mới phát hiện chính mình cùng nữ nhân tên Phác Trí Nghiên ở chung cảnh tượng có điểm làm người ta không thể tưởng tượng. Nữ nhân kia hắt trà sữa vào mình, sau đó mang mình về nhà thay y phục, cuối cùng nói đến kỳ quái đề tài. Đây không phải là hình thức chung đụng đối một người chỉ gặp mặt hai lần. Hàm Ân Tĩnh tinh tế suy nghĩ lại lần đầu tiên cùng Phác Trí Nghiên gặp mặt cảnh tượng, khi đó, nàng xem đến mặt của mình hơi hơi ngạc nhiên một chút, dường như nhận thức chính mình, nàng tựa như biết mình, mà mình lại không thể nào nhớ tới từng nhận thức nữ nhân này, có lẽ là chính mình đa tâm.

Hàm Ân Tĩnh nghĩ đến nụ cười không có hảo ý của Phác Trí Nghiên, tựa như tiểu cô nương đắc ý vì thắng được trò đùa tinh quái của mình, mặc dù có chút đáng giận, nhưng cũng may nàng có bộ mặt thiện lương lừa gạt thật là tốt. Thật sẽ không làm cho mình sinh ra chán ghét cảm xúc. Hàm Ân Tĩnh không nghĩ tới mình có ngày cũng sẽ bị bề ngoài của một người ảnh hưởng, Hàm Ân Tĩnh mỉm cười lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ về Phác Trí Nghiên bỏ qua một bên.

Ngày hôm sau, Hàm Ân Tĩnh không có tự mình đến trả lại y phục, mà phái quản gia mua y phục mới đưa cho Phác Trí Nghiên. Phác Trí Nghiên nhìn thấy cũng không phải đồ cũ của mình, mà là một bộ mới tinh có cùng nhãn hiệu và kiểu dáng. Kẻ có tiền chính là bất đồng, ngay cả hoàn trả quần áo cũng không giống người bình thường. Có phải hay không nếu đưa cho Hàm Ân Tĩnh bất kỳ đồ cũ nào là có thể đổi lấy đồ mới về, Phác Trí Nghiên cầm quần áo thầm nghĩ.

Hàm Ân Tĩnh cũng không phải là cố ý khoe khoang, mà nàng cảm thấy được có người sẽ để ý quần áo của mình bị người khác mặc qua, cho nên tặng một bộ mới cũng sẽ không thất lễ.

Phác Trí Nghiên trên đường lái xe về nhà, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe dừng ở ven đường, dường như là xe bị hỏng. Biển số xe có chút quen thuộc, đây là xe Hàn Triết Quân lái, Hàn Triết Quân quay về không có khả năng không cho mình biết, vậy chỉ có thể là Hàm Ân Tĩnh đang sử dụng. Phác Trí Nghiên đột nhiên cảm thấy được mình gần nhất cùng Hàm Ân Tĩnh đặc biệt hữu duyên, ngắn ngủi một tuần, lại thấy đến Hàm Ân Tĩnh. Phác Trí Nghiên hơi giơ lên khóe miệng, cũng ngừng xe gần đó, mở cửa hướng về phía chiếc xe kia.

Phác Trí Nghiên nhẹ nhàng gõ một chút cửa kính.

Hàm Ân Tĩnh mở cửa kính, nhìn đến nụ cười dị thường thiện ý của Phác Trí Nghiên có phần kinh ngạc, như thế nào lại gặp nàng ở đây.

“Xe của cô bị hỏng sao?” Phác Trí Nghiên hỏi.

“Giống như bị tắt máy, tôi đang tính toán gọi điện thoại gọi người đến đem xe đi.” Hàm Ân Tĩnh bất đắc dĩ nói.

Nữ Nhân Hoàn Hảo EunYeon / JijungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ