Ta nghe nói, ngài William có một bí mật.
Một bí mật động trời không thể tiết lộ.
William Alevithan là kẻ đặc biệt. Hắn ta có thể giao tiếp với các tác phẩm nghệ thuật. Tượng, tranh, thậm trí là những con sếu, hắn đều có thể giao tiếp.
William Alevithan có cảm giác đặc biệt với một bức tranh lớn treo trong phòng.
Đó là bức tranh vẽ một người có mái tóc dài màu vàng dịu nhẹ, đôi mắt xanh như thể biển khơi, và làn da trắng hồng căng tràn sức sống. Người đó giống như một nàng công chúa xinh đẹp bị phong ấn trong bức tranh vậy.
Như bao Alevithan đặc biệt khác, William cũng là chủ nhân của căn hầm, và điều kì lạ đã xảy ra.
Khi hắn nhìn vào gương, hắn chẳng thấy gì ngoài hắn. Giống như thể bạn đời của hắn không tồn tại. Hắn đã thử chờ như lời giọng nói, nhưng kết quả vẫn chẳng là gì.
Chẳng lẽ hắn sẽ trở thành Alevithan đầu tiên chịu kiếp cô đơn? William không mong thế.
Một buổi sáng như bao buổi sáng, William một lần nữa thức dậy. Lại một chu kì hoạt động không điểm dừng. Hắn chào những bức tranh mà người ngoài nhìn vào là vô tri vô giác, nhưng một lần nữa, khi trở về phòng của mình, hắn không thể mở mồm ra chào cái bức tranh lớn treo ngay trước bàn làm việc kia.
Đã có người muốn rời nó đi, mà điển hình là cha hắn. Ông Albert đã từng thử rời nó đi, kết quả, ông ấy chết vì xuất huyết não. Kế đó, bà Maria, vì không tin vào mê tín, cũng quyết định dời nó, vì nó "quá mất thẩm mĩ" theo nhận định của bà. Và bà chết vì một loại virus.
Anh trai hắn cũng đã thử, kết quả, anh ta bị giết.
Bây giờ, nơi này chỉ còn lại hắn và hai đứa em, Victor và Norrus.
Victor là một đứa trẻ ngoan. Nó rất nghe lời và không bao giờ từ bỏ ý định của mình. Còn Norrus lại rụt rè, chính vì vậy ít người nói chuyện được với nó.
- Victor, Norrus, lại anh bảo.
Những đứa trẻ không ngần ngại bước lại gần. Victor đến ngồi trong thư viện như hai người anh em của mình. Anh đọc một cuốn sách có tựa đề - Trăng non.
Trái lại, Norrus lại thu mình ở một chỗ, không làm gì cả và cắm mặt xuống đất, như thể cậu sợ sẽ bị người anh tạm coi là cả này mắng. Nhưng William chỉ quay lại nói, nói về cái bí mật mà hắn đã giấu bấy lâu nay.
- Thực ra thì, anh có một bí mật. - William ngắt quãng - Nếu mấy đứa hứa không nói cho ai, anh sẽ kể cho.
Victor thể hiện rõ sự tò mò của mình, ngay tắp lự, anh đồng ý với điều kiện. Còn Norrus có lưỡng lự đôi chút, vì cậu không phải một người giỏi giữ bí mật, nhưng vì anh Victor muốn nghe, cậu sẽ cố giấu nó đi.
- Thực ra thì. - William bắt đầu - Anh có khả năng giao tiếp với các tác phẩm nghệ thuật.
- Kiểu như, một toà kiến trúc? - Victor ngạc nhiên
- Đúng.
- Chà.
Norrus nghe vậy có chút bất ngờ. Cậu từng đọc về những người Alevithan được ban cho sức mạnh, nhưng rồi lại không tin vào điều đó, cho đến khi William nói ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tuyển tập oneshot Piano de Jellyfish
RandomGồm những oneshot của tôi. Tôi sẽ chuyển tất cả những oneshot vào đây.