Cầm tay rồi!

161 7 0
                                    

Ran bị bóng rổ ụp vào mặt, đầu óc lập tức choáng váng, người cũng không nghe theo sự điều khiển của mình nữa. Cô muốn đứng lên, nhưng mà rốt cuộc vẫn đau đến mức không dám cử động mạnh. Nằm không cũng trúng đạn là sao?

Bên tai nghe thấy tiếng la hoảng hốt của bạn bè, còn có một giọng nam trầm ấm quen thuộc.

"Cậu có sao không?"

Một bàn tay thon dài cứng rắn chen vào giữa Kazuha và Ran, đem Kazuha nhẹ nhàng đẩy sang một bên.

Người nọ đột nhiên xuất hiện làm Ran cũng giật mình, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của lớp trưởng gần trong gang tấc, cô gần như quên cả việc hô hấp.

Trên khuôn mặt ấy không giấu được lo lắng, nhưng lại không biết phải làm gì, tay giơ lên rồi lại hạ xuống mấy lần, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ sự quan tâm.

Giữa khuôn mặt xinh xắn của Ran là một mảnh hồng hồng, môi còn hơi sưng lên vì bị va đập mạnh, hai mắt đỏ hoe sắp khóc, nhìn thấy mà thương.

Shinichi lần đầu tiên cảm giác được mình mất bình tĩnh đến thế, mặc dù chỉ là một bạn học bình thường trong lớp bị thương, nhưng không hiểu sao khoảnh khắc trông thấy cô ấy ngã xuống, cậu lại sợ hãi.


Mặc dù Ran cảm thấy rất đau, nhưng nhìn thấy lớp trưởng như thế, cô thấy cũng đáng lắm. Hì hì.

Lúc bấy giờ, đám nam sinh mới kịp phản ứng mà chạy tới đây, một tên trong đó là thủ phạm thì lại chạy tới sau cùng, bởi vì cậu ta mất gần một phút ngây người ở giữa sân trường.

Cậu chàng chen lên trước, vội vàng chắp hai tay vào nhau, dáng vẻ hối lỗi:

"Xin lỗi, thành thật xin lỗi cậu! Tớ đưa cậu xuống phòng y tế nha?"

Ran thấy người ta như vậy, cũng không nói được gì, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng trấn an:

"Không sao..."

"Không sao cái gì?" Shinichi hơi nhíu mày, ngắt lời cô.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng gì cả, đi xuống phòng y tế trước."

Shinichi không đợi Ran nói thêm, vội vàng bắt lấy cổ tay cô rồi đỡ cô đứng dậy. Lần đầu tiên hai người chạm tay vào nhau, da thịt Ran mềm mềm mịn mịn, nắm vào có cảm giác rất dễ chịu. Shinichi không nghĩ đến cô nàng chăm sóc da kĩ càng như vậy, từ vị trí tiếp xúc như có một luồng hơi nóng chạy thẳng vào tim.

Cầm tay cầm tay! Bọn họ cầm tay rồi! Ran cũng bị hành động này của lớp trưởng làm cho sướng rơn.

Thấy tình cảnh này, Kazuha vội nhảy ra, cười bảo với đám nam sinh vừa lao tới và đám nữ sinh hóng chuyện:

"Mấy cậu tản ra đi, nhanh nhanh nhanh, yên tâm, có gì cứ để lớp trưởng của tụi tui chịu trách nhiệm."

Vừa nói vừa phẩy tay đuổi mọi người tản ra, mà Shinichi nghe được câu "chịu trách nhiệm" kia, không hiểu sao cảm thấy quái quái. Người đá quả bóng kia qua chỗ này cũng không phải cậu mà? Cuối cùng sao lại để cậu gánh trách nhiệm?

Cậu cười khổ một tiếng trong lòng, lúc này mới lặng yên buông tay Ran ra, nói:

"Cậu đi được không?"


"Được, tớ không sao thật mà." Tâm gật gật đầu, vội đáp.

Không gật đầu thì thôi, vừa mới gật mạnh một cái, mũi lập tức có cảm giác nhồn nhột nóng bỏng.

Ran đưa tay lên sờ thử, đầu ngón tay lây dính một chút máu tươi, còn có mùi tanh tanh xộc vào trong mũi. Bấy giờ cô mới giật mình phát hiện bản thân... bị chảy máu cam!!!

Không phải chứ? Ran khóc không ra nước mắt, chảy máu mũi trước mặt crush, đây là chuyện kinh thiên động địa cỡ nào? Xấu hổ cỡ nào? Cô tình nguyện vừa rồi bị quả bóng kia đập cho ngất xỉu còn hơn!

Shinichi đứng bên cạnh phản ứng cực nhanh, gần như là lúc Ran chảy máu, cậu đã đưa tay ra nhẹ nhàng bóp mũi cô lại.

Ran ngượng ngùng muốn rụt đầu về, lại bị Shinichi đưa một tay khác giữ chặt gáy, bảo:

"Đừng ngửa đầu lên, làm vậy máu sẽ chảy ngược vào trong, gây buồn nôn. Cậu giữ tay vào mũi một chút, đợi máu khô mới được bỏ ra, tớ đưa cậu đến phòng y tế tìm gạc."

"Hả? Không phải chảy máu cam nên ngửa đầu lên sao?" Ran vừa làm theo lời lớp trưởng vừa ngạc nhiên hỏi.

"Không, làm như vậy không tốt. Cậu thở bằng miệng hoặc bên mũi còn lại là được."

Shinichi giải thích đơn giản, sau đó nhanh chóng đưa cô bạn cùng bàn về phía phòng y tế. Trên đường đi, Ran phát hiện tay cậu ấy vì vừa nắm mũi mình mà dính máu, không khỏi ngượng ngùng.

"Lớp trưởng..."

"Hửm?"

Shinichi không nói gì nhiều, nãy giờ chỉ là lặng yên đi bên cạnh cô.

Ran chớp chớp mắt nhìn lớp trưởng, nói:

"Cảm ơn cậu."


"Khụ... quan tâm bạn cùng lớp là chuyện lớp trưởng phải làm."

Lớp trưởng quay đầu sang bên cạnh, lỗ tai cũng thoáng đỏ lên một chút, chỉ là Ran không nhìn tới.

Ran nghe cậu ấy nói xong, trong lòng hơi thất vọng. Lớp trưởng nói vậy nghĩa là ai bị đập trúng cậu ấy cũng sẽ quan tâm lo lắng như vừa rồi? Hại cô còn tưởng mình đặc biệt hơn người khác cơ đấy.

Cô cố gắng bình tĩnh, chuyển sang nói chuyện khác để đỡ ngượng:

"Tay cậu dính máu của tớ rồi."

Shinichi đưa tay lên nhìn, ngón tay thon dài dính một chút vết máu, bấy giờ đã khô lại rồi.

"À, không sao, rửa là được. May mà áo cậu không bị dính máu."

Ran cúi đầu nhìn áo dài của mình, lớp trưởng nói đúng, may mà áo của cô không dính vết máu, nếu không, để cả nhà nhìn thấy lại làm ầm lên cho xem.

Mới nghĩ tới đó, một tiếng kêu thảng thốt vang lên cách chỗ bọn họ không xa.

"Rannnnnnnn!"

Ram ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay nhìn thấy ông anh trai ruột của mình đang lao vùn vụt về phía này. Mọe! Lại là ổng nữa! Sao mà như âm hồn bất tán vậy?

Đọc Truyện [Chuyển ver/shinran] Nhật kí theo đuổi lớp trưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ