Ngoại truyện 1: Ran & Shinichi (2)

265 11 0
                                    

Bằng sự nỗ lực điên cuồng của mình, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Shinichi thật sự thi đỗ vào đại học Y dược thành phố. Heji thì vào học viện quân sự, nghe nói là bố cậu ta vốn là công an, nhà có gốc rễ sẵn rồi, vậy mà trước kia chẳng nghe cậu ta nói gì về chuyện này.

Về phần Ran, cô không có hy vọng xa vời như mấy tên biến thái đó, chỉ hy vọng mình đỗ vào một ngôi trường tầm trung bình thường. Cuối cùng, cô được vé vớt vào đại học Sài Gòn, chuyên ngành ngoại ngữ. Nguyên nhân rất đơn giản, cả bố và mẹ đều tốt nghiệp khoa ngôn ngữ, mà bản thân cô chẳng giỏi gì ngoài tiếng Anh, lại được cái rất cần cù chăm chỉ học tập, tinh thần thép, còn nơi nào phù hợp hơn với cô nữa đâu? Cô chọn đại học Sài Gòn một phần nữa là vì gần trường của Shinichi...

Vì truyền thống gia đình dính đến mảng tiếng Anh, nên Ran cũng chẳng khác gì, cắm đầu vào học ngôn ngữ Anh.

Kazuha thì học kinh doanh ở trường khác, vậy nên bốn đứa phải tách ra, không còn được ở cùng nhau nhiều nữa.

Thời gian này bận rộn không thấy mặt nhau, Shinichi lại còn phải đi làm thêm, thế là xong đời. Chuyện tình cảm của bọn họ càng lúc càng rắc rối, nâng cấp lên thành một cấp độ khác. Cả ngày thậm chí không nhắn được mấy câu, nhiều lúc Ran muốn bỏ cuộc, nhưng lại nghĩ, thanh xuân của mình dành hết cho cậu ấy rồi, lúc đó cực khổ bao nhiêu, thậm chí chẳng chút hy vọng nào mà vẫn kiên trì được đấy thôi.

Cô thường xuyên qua lại nhà trọ của Shinichi, tận tình chăm sóc cậu ấy, một hôm, Shinichi đưa cô đi ăn vặt ở bờ hồ, rồi hỏi:


"Cậu không thấy mệt à?"

"Nói thật, mệt chứ, nhưng tớ phải cố gắng giữ chặt cậu."

Ran nhét xúc xích vào miệng, vừa nhai vừa nhìn cảnh Sài Gòn về đêm, lẳng lặng nghe tiếng nước vỗ vào bờ rì rào, tim cô nhói lên, có hơi đau. Gần đây cậu ấy rất ít nói chuyện với cô, người ta nói, yêu nhau mà chỉ một người cố gắng níu giữ mối quan hệ, thì kết cục sẽ chỉ có một, chia tay. Phải chăng, bọn họ sẽ kết thúc như thế này?

Đang lúc cô nghĩ linh tinh, Shinichi đưa tay kéo cô lại gần, xoa xoa mái tóc dài của cô, có chút mệt mỏi nói:

"Xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi phải không? Gần đây tớ có hơi bận, thật sự không phải như cậu nghĩ đâu."

"Cậu làm thêm đến tận khuya mới về, như vậy sao được? Cậu không bỏ làm thêm được à? Nhà tụi mình đâu có thiếu chút tiền đó... Tớ cứ nghĩ hai đứa mình sắp xong đời rồi." Ran rơm rớm nước mắt.

"Được rồi, tớ không nên quá cứng đầu, ít hôm nữa tớ sẽ nghỉ, tìm việc khác thích hợp hơn. Lại đây, tớ ôm một chút."

Shinichi nhẹ nhàng nói, kéo Ran vào lòng rồi gục đầu lên vai cô. Muốn tự lập đúng là chẳng dễ chút nào, gần đây cậu còn dự định kiếm thêm tiền để chuẩn bị quà mừng ba năm yêu nhau của hai đứa, nên mới ít có thời gian quan tâm Ran. Chẳng ngờ được, chuyện này khiến Ran nghĩ quẩn.

Trong cuộc sống bộn bề nơi đất khách quê người này, Ran và Shinichi chỉ có thể dựa dẫm vào nhau. Tiền, nhà bọn họ không thiếu, nhưng vì muốn tự lập nên mới vất vả như thế.

Ran thấy thiếu thốn cảm giác ấm áp của gia đình. Mỗi lần về nhà đều ríu rít quấn lấy mẹ, chẳng đâu bằng nhà cả.

Thấy Ran gầy đi so với lúc trước, mẹ cô đưa ra một quyết định hết sức kinh người, đó là... Đi sang nhà Shinichi và nói chuyện với bố mẹ cậu ấy rồi để hai đứa sống chung.


Ran nghe xong mặt đúng kiểu ngơ ngác, mẹ ơi, cái này hình như chơi hơi lớn? Mặc dù cả hai nhà đều biết mối quan hệ giữa bọn họ là thế đó thế đó, nhưng đâu thể trực tiếp vậy chứ?

Shinichi cũng khá là sốc, rồi lại cười bảo với mẹ cậu:

"Con thấy ý này cũng được, mẹ hiểu con mà, ở chung sớm cũng tốt."

Hai nhân vật chính không phản đối, bố mẹ hai nhà cũng không phản đối, cuối cùng hai đứa thật sự dọn ra ở chung.

Yêu đương thì rất bình thường, nhưng hai đứa ra sống thử... lỡ may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Biết Ran đang lo lắng vấn đề nào đó, Shinichi cười bảo:

"Đến giờ tớ cũng chỉ dám hôn môi với cậu, cậu nghĩ xem, nếu ở chung thì tớ có dám làm gì không?"

Đúng thật, yêu ba năm ngoài nắm tay, ôm, hôn ra thì bạn nhỏ chưa bao giờ đặt tay lên ngực hay mông cô, cái này có hơi kỳ cục. Nhiều khi Ran còn nghĩ do mình không đủ hấp dẫn, mà ngực cô hiện tại đã to lên rất nhiều chứ bộ.

Ran sắp xếp lại bàn học, có chút dỗi hờn đặt mạnh sách xuống, làm phát ra âm thanh khá to.

Shinichi đang trải chăn mới ra giường, nhìn cô như thế, không khỏi trêu:

"Sao đấy? Không động vào cậu nên cậu giận hửm?"

"Điên à?" Ran liếc xéo.


Mặc dù trong lòng cũng hơi buồn bực vì chuyện này thật, nhưng ai dám nói ra chứ? Cảm giác như bản thân không được quyến rũ, bạn trai còn chẳng thèm làm gì mình...

Mặc dù giường rất to, nhà trọ cũng sạch sẽ rộng rãi vô cùng, nhưng mà ban đêm, lúc nằm lên rồi lại thấy nó chật không tưởng.

Đêm đầu tiên ngủ cạnh nhau, bạn nhỏ Ran không ngủ được, bạn nhỏ Shinichi cũng mất ngủ, hai đứa cứ nằm trên giường nhìn trần nhà chằm chằm.

Ran đặt hai tay lên bụng, nằm thẳng đơ và nói:

"Shinichi, tớ không ngủ được."

"Tớ và cả "em tớ" đều không ngủ được đây này." Người nào đó thở dài.

"..." Ran xấu hổ dùng chăn che mặt.

Đọc Truyện [Chuyển ver/shinran] Nhật kí theo đuổi lớp trưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ