Anh à, đã lâu không gặp

1K 123 1
                                    

[Sau khi tôi bị bệnh nan y, cả thế giới lại bắt đầu yêu tôi]

3. Anh à, đã lâu không gặp.

Hôm nay, Lưu Vũ đến bệnh viện để hóa trị.

Cậu vẫn muốn làm việc chăm chỉ, để sống tích cực chống đỡ cho đến ngày Gia Nguyên trở về.

Mặc dù không nắm chắc lắm.

Cậu ngồi trên chiếc ghế dài ở lối vào bệnh viện, đè nén sự khó chịu của cơ thể xuống.

Đã gần đến cuối năm, trong bệnh viện cũng không có nhiều người, nhìn hành lang trống trải, Lưu Vũ cảm thấy an tâm một chút.

Cậu hy vọng rằng sẽ có ít người, và về sau càng ít hơn nữa, để có nhiều người có thể có được hạnh phúc.

Dù sao thì cậu đã là người không may mắn, nên cứ để mọi xui xẻo ập đến với cậu, vậy là tốt rồi.

Đột nhiên một bóng đen đổ xuống trên người cậu

Lưu Vũ ngẩng đầu, có chút sững sờ, là người quen khác.

“Lưu Chương.” Lưu Vũ bình tĩnh nói.

Lưu Vũ hoàn toàn không biết nên gọi anh ta là gì, dường như cậu không đủ tư cách để gọi anh ta là anh trai.

Lưu Chương sững sờ: "Tiểu Vũ...sao em lại ở đây?"

"Đơn vị sắp xếp đi khám sức khỏe vào cuối năm. Tôi đi xem thử. Còn anh thì sao?"

Lưu Chương rũ mắt xuống: "Mẹ có chút bệnh, có lẽ..."

Anh dừng nói, nhìn vào vẻ mặt Lưu Vũ: "Trong những giây phút cuối cùng của bà ấy, anh hy vọng em có thể đi gặp bà ấy lần nữa, và để mọi thứ trong quá khứ ngủ yên."

Lưu Vũ quay đầu lại, tại sao mọi người đều nói "Đã qua rồi".

Không có quá khứ, đúng không có quá khứ thì bọn họ cũng xem như là chưa hề trải qua khoảng thời gian đó.

Tại sao có thể đến nói ngay thẳng, không chút cắn rứt nào với người đã từng tổn thương rằng: "Đều đã trôi qua rồi, mọi thứ sẽ dần thay đổi tốt hơn thôi."

Không phải họ là người bị đánh thức vô số lần bởi những cơn ác mộng vào ban đêm tối. Và người chịu đựng công kích trong thời gian đó càng không phải họ.

Cậu nhắm mắt lại.

"Được, nhưng tôi nói trước, tôi đến gặp bà ấy vì dù sao bà ấy cũng là mẹ của chúng ta, không phải vì tôi đã tha thứ cho bà ấy."

Và cũng như anh, Lưu Chương.

Lưu Vũ đi theo sau Lưu Chương, đến phòng bệnh.

Nhìn người mẹ sinh động trước đây, giờ đã trở nên suy yếu nằm bất động trên giường bệnh.

Lưu Vũ cuối cùng cũng mềm lòng.

Cậu lặng lẽ bước đến bên giường và nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cắm đầy ống truyền dịch của mẹ.

Lông mi của mẹ rung lên, như thể bà cảm nhận thấy bàn tay cậu.

“Mẹ, Tiểu Vũ tới đây gặp mẹ.” Lưu Chương nhỏ nhẹ nói sau lưng Lưu Vũ.

[AllxLiuyu] [Edit] Sau khi tôi bị bệnh nan y, cả thế giới lại bắt đầu yêu tôi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ