Chương 17

1.4K 197 26
                                    


Đoản đao hiển nhiên không thể so với trường kiếm, thế nhưng Kasumi cũng là người từng được học tập đàng hoàng, kỹ năng so với người khác đương nhiên muốn tốt hơn một chút.

Kasumi tấn công mãnh liệt, Sanzu một bên chống đỡ một bên không ngừng phấn khích nói.

- Tốt, tốt lắm! Tiến lên đi, giết tao đi!

Mũi kiếm cắt qua cánh tay Kasumi, để lại một vết rách tuy không sâu nhưng rất dài, đau đến mức khiến ả suýt đánh rơi đoản đao trên tay.

- Nếu mày có thể!

Nhìn bộ dạng điên cuồng đầy sát khí của Sanzu, Kasumi thoáng hiện lên một tia do dự.

Nếu ả không đánh lại hắn thì sao?

Nếu ả không trả thù được cho cha mình thì sao?

Nhưng nghĩ tới dáng vẻ của cha mình trước khi chết, Kasumi lại kiên cường lên, mỗi một lưỡi đao đều chuẩn xác nhắm tới bộ phận nguy hiểm, mang theo ý định hạ sát đối phương.

Kasumi rất giỏi, Sanzu công nhận, nhưng tiếc thay cho ả khi đối thủ của ả lại là hắn, một kẻ có niềm đam mê dao kiếm từ nhỏ và ngày nào cũng là một ngày điên cuồng luyện tập, kể cả bây giờ khi đã trở thành Đệ Nhị của Phạm Thiên, hắn vẫn đều đặn đến địa lao của căn cứ để luyện kiếm vào mỗi cuối tuần.

Chẳng mấy chốc, Sanzu đã để lại ở đùi Kasumi nhiều vết thương nhỏ khiến ả không thể đứng vững.

Lưỡi kiếm loé lên một cái, Kasumi ngã ngồi trên đất, mặt cắt không còn một giọt máu ôm lấy phần bắp tay còn sót lại của cánh tay phải.

- Mày thua rồi!

Ngước mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, Kasumi cười một trận thật lớn như tự giễu rồi gục đầu xuống.

- Cuối cùng vẫn là không được sao? Tao đã quá xem thường mày rồi, Sanzu Haruchiyo!

Phải, Kasumi đã khinh địch, ả chỉ đơn thuần nghĩ rằng Sanzu chỉ biết cầm kiếm chém tới chém lui, ai ngờ đối phương lại là một tay lão luyện, ả đã thua, thua triệt triệt để để.

Nhưng vẫn chưa phải là kết thúc!

Kasumi bỗng thò tay vào trong túi áo khoác, lôi ra một cái nút bấm.

Lăn lộn trong giới đã lâu, Sanzu quả thực là bị ngu mới không biết đấy là gì.

- Tao đã đặt bom quanh toà nhà rồi, mày đừng hòng trốn thoát, Sanzu! Không đầy hai mưoi giây nữa thôi, mày sẽ...

Hắn nhanh chóng vung kiếm lên, kết liễu cuộc đời của con chuột cái bẩn thỉu, ấy thế mà nó vẫn kịp gặm cái nút màu đỏ ấy.

Nhìn cái đầu rơi bộ xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại trước mũi giày mình với đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên, Sanzu ghét bỏ nhấc chân đá bay nó, xoay người lao ra khỏi cửa, nhưng hắn khựng lại.

Không đến hai mươi giây.

Đây là tầng mười hai, không kịp rồi.

Sanzu quyết định đứng lại ở ban công, chờ đợi quả bom phát nổ, và rồi hắn giật mình khi nhìn thấy đồng nghiệp của hắn, chính xác hơn là anh em nhà Haitani, từ bên ngoài phóng xe vào.

{ Fanfic TR } { RanSanRin } Fall in loveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ