Chương 4

901 85 0
                                    

Và thế là hai đứa lao vào giành bóng. Kĩ thuật của Thiên Bình khá tốt, dù sao nhà cậu cũng sắm hẳn cả một cái rổ và để một khoảng sân cho cậu luyện tập mỗi ngày, nhiều khi giữa đêm không ngủ được cậu còn chạy xuống tập dẫn bóng. Nhưng Song Tử không hề thua kém chút nào, khả năng quan sát của Song Tử rất tốt, cộng thêm tốc độ nhanh nhẹn và sức phòng thủ vững chãi.

  Giành qua giật lại một hồi, cuối cùng Song Tử nâng tay ném bóng, quả bóng đập vào bản lề rồi rơi thẳng vào lưới.

Cả hai tiếp tục chơi như vậy một lúc cho đến khi thấm mệt thì tạm dừng. Song Tử thành công ném được ba trái, Thiên Bình được hai. Trái cuối đáng lẽ Bình ăn rồi nhưng mà vì chủ quan quá nên bị giật bóng, cay cú dã man.

  Cả hai đến kế bên Thiên Yết rồi ngồi bệt xuống, lấy áo lên lau mồ hôi trên mặt.

  "Mày chơi ổn đấy!" Thiên Bình thở hồng hộc, giơ ngón cái lên khen thưởng.

  "Mày cũng không tồi." Song Tử trông đỡ bết bát hơn Bình nhưng thở vẫn hơi dốc. Hắn vuốt cái tóc mái dẫm mồ hôi lên phía sau, mắt nhắm hờ nghỉ xả hơi. Thiên Bình thề là nếu như ở đây có vài đứa con gái nào, chắc chắn tụi nó sẽ la hét gào thét vì khung cảnh ngon trai hết chỗ chê này.

  Thiên Yết bị kẹp giữa hai cái đứa mới chơi thể thao xong, mồ hôi đầy người như mới tắm này mà thấy thương cho cái mũi tội nghiệp của mình.

  "Chúng mày né tao ra coi, người ngợm hôi như con lợn ấy!" Thiên Yết hơi nghiêng đầu ra phía sau, cố hết sức né hai thằng này ra. Nhưng Thiên Bình bị ăn trái đắng từ anh nãy giờ nào thể dễ dàng buông tha như thế. Cậu lấy tay vuốt lên cái cổ ướt nhẹp, quẹt miếng mồ hôi vô lòng bàn tay sau đó liền bôi lên chiếc áo phông thơm tho trên người Thiên Yết.

  "Cho chừa tội bỏ bạn, thấy bạn gặp khó khăn mà không giúp này!" Thiên Bình khoái chí cười khì khì. Cảm giác trả được thù phải nói là quá sảng khoái, cả người như lâng lâng chín tầng mây, phê hơn chơi đồ nữa, dù cậu chưa chơi đồ lần nào.

  Thấy cái áo sạch sẽ thân yêu của mình bị nhiễm chất độc ô uế, Yết điên tiết lên, muốn bóp cổ Bình nhưng lại e ngại cái thân thể bẩn thỉu kia nên chỉ đành nhẫn nhịn.

  Song Tử ngồi nhìn tụi nó mà buồn cười, chợt nhận ra mình chưa biết tên của hai người nên hỏi: "À mà tụi mày tên gì?"

  Thiên Bình nghe vậy liền tính làm trò nữa nhưng lại bị Yết ban tặng cho cú liếc nóng bỏng rực cháy, liền ngoan ngoãn thu mình như con cún, cực kì giống người bình thường giới thiệu bản thân:

"Tao tên Khương Thiên Bình, sở dĩ họ lạ vậy là do ba mẹ tao người gốc Trung. Thằng thích giả vờ ngầu lòi lạnh lùng này là Nguyễn Vũ Thiên Yết." Sau đó Bình hỏi ngược lại Song Tử: "Rồi sao mày hỏi tên người khác rồi mà còn không mau giới thiệu bản thân đi!"

  Song Tử duỗi thẳng chân trái, tay thì gác lên chân phải, ánh nắng chói chang chiếu xuống làn da thoáng chút rám nắng của người con trai, càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp trai muốn mù mắt chó kia.

  "Tao tên Hoàng Song Tử. Hân hạnh được làm quen hai đứa mày, Thiên Yết và Thiên Bình!"

Giới thiệu tên họ xong, ba đứa xúm lại nói linh ta linh tinh mấy thứ trên trời dưới đất. Nói hồi liền biết hoá ra ba đứa sắp vô chung một trường cấp 3, liền càng có thiện cảm với nhau, càng nói càng hăng.

|12 chòm sao| Tháng năm ấy của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ