Chương 4: Yêu đương vụng trộm ở phòng ăn cùng vai chính công

9K 413 13
                                    

Sáng sớm, căn phòng nguyên bản sạch sẽ, trải qua trận làm tình điên cuồng tối qua trở nên mĩ loạn bất kham, trong không khí cũng tràn ngập mùi vị khiến người khác đỏ mặt.

Thân mình Đường Đường trần trụi, eo đau lưng đau từ giữa đống chăn rối loạn bò dậy, nguyên bản thân thể bạch ngọc giờ ẩn hiện một loại dấu vết, cậu cúi đầu nhìn qua chính mình toàn vết xanh xanh tím tím, hút khí một cái duỗi tay về phía sau chạm vào hậu huyệt sưng tấy.

Phía sau vừa sưng vừa ngứa, Đường Đường nín thở, thật cẩn thận vói vào bên trong một chút, hậu huyệt bị làm một đêm vẫn run rẩy, đốt ngón tay hướng bên trong sờ sờ, xác định không cảm giác được tinh dịch mới rút ra.

Tên chó chết kia còn biết rửa sạch cho cậu à?

Đường ảnh đế thiếu chút nữa bị làm chết ở trên giường, căm giận ném xuống áo ngủ bị xé rách, giãy giụa ngồi lên xe lăn, tìm trong ngăn tủ một cái áo cổ cao, thở hồng hộc lại di chuyển xe lăn đi rửa mặt.

---

Dưới lầu, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ vào nhà, bên trong ngập tràn hương vị đồ ăn, Đường Niệm hiền huệ bưng ra bát cháo, hắn khí chất vốn dịu dàng, làm cái gì đều là cảnh đẹp ý vui, thật dễ dàng khiến người khác thả lỏng.

Kỳ Dục mặc thường phục ngồi ở chủ vị ăn sáng, hắn cũng không có dùng gôm xịt tóc, vài sợ tóc đen rũ xuống giữa trán, thiếu đi chút bá đạo ác liệt, lại nhiều thêm sự lười biếng quý khí.

Kỳ Dục nhìn qua tâm tình có vẻ rất tốt, khuân mặt anh tuấn nhu hòa hơn vài phần, làm Đường Niệm không khống chế được mà đỏ mặt, cùng hắn nói vài chuyện linh tinh.

Mà lúc này, thang máy đinh một tiếng, Đường Đường ngồi xe lăn lộc lộc đi tới cạnh bàn ăn.

Đường Niệm đang nhỏ nhẹ nói chuyện, lại nhìn lên, con ngươi Kỳ Dục có ý cười, cong môi nhìn thiếu niên vừa tới.

Ánh sáng trong biệt thự rất tốt, Đường Niệm cảm thấy em trai hắn hình như càng đẹp hơn, vẫn là gương mặt kia nhưng không có nét tái nhợt bệnh trạng, ngược lại hơi hồng hồng, tâm tình tốt đẹp sáng sớm của hắn toàn bộ đều tiêu tán, giọng nói cũng trầm xuống.

Kỳ Dục tà tà mà đánh giá khóe mắt đuôi mày đều nhiễm xuân ý của thiếu niên, môi cậu có chút sưng đỏ, hầu kết khẽ nhúc nhích, trong lòng trào lên một loại khoái cảm không tên.

Đây là người của hắn, hắn bắn ra ở trong thân thể này, làm cho thiếu niên giống tờ giấy trắng này dần dần nhiễm lên mị thái.

Thở nhẹ, Kỳ Dục rời đi tầm mắt nóng rực, đổi tư thế ngồi.

Đường Đường vốn dĩ nhát gan, hiện tại bị ánh mắt xâm chiếm của Kỳ Dục nhìn lại càng cứng đờ, chỉ có thể nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, cứng ngắc nói: "Kỳ...Kỳ tiên sinh, anh trai, chào buổi sáng."

Kỳ Dục hơi mỉm cười, thanh âm từ tĩnh dễ nghe có chút ôn nhu: "Sớm."

Mặc dù trong lòng nôn nóng đến lợi hại, Đường Niệm vẫn thu liễm thần sắc, dịu dàng hỏi: "Chào buổi sáng Đường Đường, hôm nay nắng ấm mà vẫn mặc kín như vậy sao? Hay là thiếu quần áo?" Hắn dừng một chút, thanh âm có chút chua xót: "Đều do anh trai em vô dụng, tiền lương trước kia chỉ đủ trả viện phí của em, không thể mua được mấy bộ đồ em thích."

[Khoái Xuyên][H] Ở Tổng Thụ Văn Đoạt Vai Chính Công Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ