13. tổ ấm của sồi

3.3K 268 59
                                    









1.

lý mã khắc vừa tan làm đã phải phóng xe chạy ngay đến trường học của lý nguyệt chi. tắc nghẽn giao thông là đặc sản của hà thành giờ tan tầm, mắc kẹt trong biển phương tiện đa dạng đủ loại khiến lý mã khắc như ngồi trên đống lửa, có chăng là vì dòng tin nhắn của cô chủ nhiệm lớp lý nguyệt chi.








cô hồng vân
bố nguyệt chi? anh có thể đến đón nguyệt chi rồi cùng tôi trò chuyện một chút được không?
tôi đang chờ ở phòng giám thị ở cuối hành lang tầng một, dãy nhà giáo viên bên tay phải nhé


cho tôi hỏi nguyệt chi nhà tôi có chuyện gì mà phải lên phòng giám thị vậy ạ?


cô hồng vân
em ấy đánh bạn
















lý nguyệt chi vốn là một đứa trẻ rất ngoan.

cái tuổi còn nằm trong nôi, sồi nhỏ rất ít khi quấy khóc, cũng không hề mè nheo đòi bú sữa lý khải xán mà ngoan ngoãn mút bình sữa bột nhập khẩu. lớn hơn một chút, là cái khi bắt đầu biết lật mình, biết ngồi, biết đi, nhóc con có mất thăng bằng cũng tự mình bò dậy chứ không ngoác miệng khóc ầm ĩ như những đứa trẻ khác. sồi nhỏ đến trường học hành chăm chỉ, lễ phép với thầy cô giáo, ngoan ngoãn với bạn bè. bây giờ cũng đã tách ra ngủ riêng một phòng chứ không còn quấn ba như hồi bé. trừ những lần cao hứng hát hò đinh tai nhức óc ra thì lý nguyệt chi cũng khá trầm lặng, như thừa hưởng hoàn toàn nét tính cách của lý mã khắc.


cho nên, anh không nghĩ lý nguyệt chi ra tay mà không có lý do chính đáng.







"sồi con?"
"bố ơi"

đây là lần đầu đến phòng giám thị nên lý nguyệt chi cảm thấy lạ lẫm. vì biết rằng phòng giám thị chính là nơi trừng phạt những học sinh mắc lỗi nên mặt nguyệt chi có hơi tái đi, nghe thấy bước chân quen thuộc của lý mã khắc liền nhảy từ trên ghế xuống, chạy ào lại ôm chặt lấy bố mình.


"bố ơi, con biết lỗi rồi, từ nay con sẽ không làm như vậy nữa."
"nào, bố tin con gái yêu của bố mà."


lý mã khắc ôm lấy thân mình bé nhỏ đang run rẩy của lý nguyệt chi vào lòng, vuốt lưng dỗ dành con gái nhỏ. nhìn sồi sợ hãi như vậy, lòng anh không khỏi dâng lên một cỗ xót xa.



"bố nguyệt chi đến rồi sao? mời anh ngồi"


cô hồng vân lịch sự rót trà vào chén sứ mời anh, lôi từ túi áo ra vài thỏi kẹo socola rồi dỗ lý nguyệt chi ra ngồi ở hàng ghế phía bên kia phòng giám thị, cách xa chỗ ngồi của lý mã khắc.



"xin lỗi vì làm mất thời gian của bố nguyệt chi như thế này, nhưng mong anh thông cảm, đây là điều tôi cần phải nói."

"vâng, cô cứ thoải mái đi ạ. biết được mọi chuyện về nguyệt chi là trách nhiệm của tôi, cô không cần phải thấy áy náy."

"nguyệt chi là một em học sinh ngoan, nửa điểm không hài lòng về trò cũng không có. em ấy rất biết cách làm cho tất cả các giáo viên trong trường yêu thương hết mực. chỉ có điều... mới lúc chiều nay...."















| mahae | trai một con trông mòn con mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ