6.3.

365 27 0
                                    

Renjun về đến kí túc xá vào tầm 8 giờ 30 tối, Donghyuck cẩn thận theo sau cậu, Shotaro nhận ra tên alpha đã xịt thuốc chặn mùi. Shotaro tặng hắn một nụ cười biết ơn, và Donghyuck thích thú đáp lại. Cặp đôi mất hút trong phòng bếp bởi Renjun còn bận hâm nóng đồ ăn cho Shotaro. Anh có thể nghe thấy vài câu cự cãi từ ngoài phòng khách làm anh bật cười. 

Shotaro để hai người có thêm không gian riêng khi cả hai rời phòng bếp, bởi anh biết Donghyuck luôn hôn Renjun trước khi hắn về kí túc xá alpha. Anh nghe tiếng Renjun hạnh phúc thở ra một hơi đầy lộ liễu, rồi sau đó là tiếng hôn đánh chụt một cái của Donghyuck và cánh cửa khép lại. Renjun để đồ ăn vào miếng lót trên tay, huých nhẹ vào Shotaro để hai cậu trai omega có thể ngồi sát nhau.

Khi cả hai đã thoải mái và Shotaro hoàn toàn bị đồ ăn hấp dẫn, Renjun từ từ tiết ra kích thích tố xoa dịu anh. Shotaro nhanh chóng xử lý bữa tối và nhích lại gần cậu hơn, anh cảm nhận được cái ôm của cậu, cằm cậu chạm lên vai anh, rồi Shotaro thiếp đi trong từng cái vỗ về mang theo mùi đàn hương nồng ấm.

Không ngạc nhiên mấy khi Shotaro tiến vào giai đoạn pre-heat ngay ngày hôm sau.

Anh thức dậy trên giường, ướt đẫm mồ hôi và thân thể rên lên phản đối khi anh cố rời giường. Renjun vội đến bên anh, trên tay là ly chocolate đá xay, tay còn lại thì đỡ anh ra sofa. Shotaro khó nhọc trút hơi thở dài, nhấp một ngụm đồ uống. Renjun nhẹ nhàng vuốt tóc anh và hứa sẽ đem bánh cho anh sau giờ học. Shotaro thều thào câu cảm ơn với cậu, ủ rũ thu mình trên sofa khi Renjun rời đi.

Shotaro thực sự ghét pre-heat hơn là giữa kỳ nhiệt. Nhiệt độ cơ thể lên xuống thất thường làm anh khó chịu vô cùng mà không làm sao được. Ngay cả nhu cầu cơ bản là mùi hương của một alpha thôi cũng đủ làm anh phát điên bởi anh không thể cho bản năng omega những gì nó muốn. Anh cảm nhận được nó đang hờn dỗi trong cơ thể này, anh phải tìm mọi cách vỗ về nó bằng chiếc hoodie Renjun đã giúp anh tròng vào người - thấm đẫm mùi của cậu và Donghyuck. Shotaro cuộn tròn một cách thảm hại trên sofa, mặc cho omega bên trong anh không ngừng rên rỉ.

Netflix đã đăng nhập, nhờ Renjun cho phép và hẳn là cả tiền bối người Trung nào đó nữa. Anh khịt mũi, lướt tìm một bộ phim của Marvel. Anh cứ nửa tỉnh nửa mơ mãi, cho đến khi phần credit cuối phim Thor: Ragnarök chạy trên màn hình, có lẽ Shotaro đã ngủ được năm giấc rồi. Anh căng cơ thể nhức mỏi và tự hỏi mình nên làm gì, vì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ vô cùng lịch sự.

Shotaro đông cứng trên ghế, và tiếng gõ cửa lại vang lên.

Anh liếc đồng hồ treo tường rồi cau mày. Bạn bè anh đều phải đi học - một tiết buổi chiều thường kéo dài 45 phút, hoặc nửa tiếng nếu giảng viên đó là người độ lượng - và anh không biết ai lại ghé vào giờ này. Phải hai tuần nữa mới tới lịch kiểm tra nội vụ của ban quản lý kí túc mà

Shotaro trượt khỏi sofa, mùi hoa kim ngân càng thêm nồng đậm cùng với sự thận trọng của omega, anh chầm chậm lết ra cửa. Anh ngửi thấy một mùi khó chịu bên kia cánh cửa, và khi anh nhìn vào lỗ mắt mèo-

Jung Sungchan.

Shotaro thở gấp, tự bịt chặt miệng khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Anh nuốt xuống mùi gỗ sồi đột ngột ập đến, nhìn lại mình trong tấm gương cạnh cửa rồi mới mở khoá, ló đầu ra. Sungchan nom có vẻ nhẹ nhõm khi cánh cửa bật mở, nó đưa cho anh một túi giấy. Shotaro mở rộng cửa hơn, Sungchan cười nhẹ, ra hiệu cho anh cầm đi. Shotaro lấy túi giấy, đầu ngón tay cả hai vô tình sượt qua nhau làm má Sungchan ửng đỏ. Shotaro lo lắng lùi về, giấu nửa người sau cửa, Sungchan cũng gượng gạo à lên một tiếng.

[vtrans | sungsho] where the neon-lights glowNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ