6.4.

353 29 0
                                    

"Renjun!" Shotaro hoảng hốt la lên nhưng Renjun chỉ xua tay. "Làm ơn đừng nói, mình ngại lắm."

"Hoặc cậu có thể tự nói với nó là cậu-" Renjun gợi ý, cậu cười như được mùa, Shotaro dựa hẳn vào người cậu. "Thả lỏng đi, nó không ăn thịt cậu đâu... hiện tại thì chưa."

Shotaro bĩu môi, hậm hực xúc một thìa cháo vào miệng. Anh cảm nhận được luồng nhiệt nóng bừng chạy dọc cơ thể, buộc những tiếng nức nở nghẹn lại trong thanh quản. Anh thấy tốt hơn nhiều khi ngửi chiếc áo Sungchan mang đến và thận trọng nhìn Renjun. Renjun cũng nhìn anh, cậu bật cười khi Shotaro bẽn lẽn hỏi liệu mùi của Sungchan có làm phiền cậu không bởi anh muốn mặc chiếc áo này.

Renjun lắc đầu, vào bếp lấy bình trà đá. Khi cửa phòng cậu đóng lại cũng là lúc Shotaro kết thúc bữa tối. Anh muốn về phòng, vùi mặt vào áo Sungchan, xếp quần áo thành chiếc ổ nhỏ để vượt qua giai đoạn pre-heat. Anh sẽ phải ngẫm lại tất cả mọi chuyện khi đầu óc minh mẫn hơn, cũng là khi kỳ phát tình kết thúc.

Khi ấy, nếu anh hiểu được mình và bản năng omega trong mình cần gì thì anh sẽ bày tỏ với Sungchan. Nhưng cho đến lúc đó, anh hy vọng mớ hỗn độn này hãy trôi qua thật mau.

Và khi kỳ nhiệt của Shotaro hoàn toàn kết thúc, thì lại đến lượt Sungchan mất hút vì các dấu hiệu pre-rut.

Shotaro ngồi thừ trong phòng, nhìn những chiếc hoodie đã được giặt sạch - anh đã tự tay vò thật kĩ sau khi kỳ nhiệt chấm dứt làm Renjun hết sức thất vọng với cậu bạn ngốc này - và anh thở dài. Renjun từng bảo anh lưu mùi lại trên áo rồi đem trả nhưng anh không nghe. Giờ thì đến Sungchan phải chịu đựng kỳ rut, điều duy nhất anh có thể làm để đền đáp là lưu mùi trên những chiếc hoodie vừa giặt này... nhỉ? Trước khi anh có thể đưa ra quyết định sáng suốt nhất cho hoàn cảnh ngặt nghèo của mình, cửa phòng ngủ đột ngột mở ra.

Renjun bước vào oai phong lẫm liệt như một trang nam tử đang gánh trên vai trọng trách vô cùng lớn, có mục đích và đầy quyết tâm, Shotaro thậm chí còn ngửi được mùi của Donghyuck trên ghế sofa mà Renjun vừa ngồi. Cậu cầm trên tay chiếc áo hoodie, nôn nóng ra hiệu cho Shotaro mau cầm áo của Sungchan lên. Shotaro lấy bừa một cái, là cái hoodie có màu tím hoa cà mềm mại trông mới toanh, đồng thời cũng có mùi cũng nồng nhất, Renjun chậm rãi vùi mặt vào chiếc hoodie cậu đang cầm.

"Mình sẽ dạy cậu cách lưu mùi trên quần áo, mình biết cậu chưa thử bao giờ." Renjun giải thích, cọ cọ móng tay lên lớp vải áo. "Nói đơn giản thì đó là chà xát quần áo với các tuyến mùi trên cơ thể. Nghe có vẻ đơn giản nhưng không phải ai cũng biết tuyến mùi của mình nằm ở đâu."

"Cái loại hướng dẫn vô lý gì đây." Shotaro lẩm bẩm nhưng vẫn áp chiếc áo vừa giặt lên cổ, ngay dưới tai và chà xát lên những vùng da hở. Anh thử bỏ ra, dường như lớp vải áo bắt đầu có mùi giống anh, nồng đậm hương hoa kim ngân, anh kinh ngạc nhìn Renjun. "Ồ."

Renjun nín cười, cậu gật đầu, ánh mắt sáng lên đầy thích thú. "Cứ lặp lại như thế hai lần, hoặc ba lần nếu cậu muốn mạo hiểm, chiếc áo này sẽ có mùi giống cậu và Sungchan sẽ phát khùng lên trong kỳ rut của nó."

"Hình như hơi kì." Shotaro ngưng việc lưu mùi, anh nhìn xuống áo hoodie trên tay. "Chúng mình không phải bạn đời, hẹn hò cũng càng không, những gì em ấy làm cho mình như thể nửa kia của mình vậy, còn mình thì thuộc về em ấy."

[vtrans | sungsho] where the neon-lights glowNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ