Chương 17 - Cảm ơn em vì đã yêu anh

1.4K 107 60
                                    

Cuối tuần, Sora không muốn đến Dreamer nữa. Cô nằm dài trên giường buồn bã. Đột nhiên nhìn thấy mảnh giấy nhớ mà cô kẹp vào quyển sách trên bàn rơi xuống. Sora cúi xuống nhặt lên. Là số điện thoại của anh Jin, chủ quán Dreamer. "Nếu không có ai ở Dreamer có thể an ủi em thì em có thể gọi cho anh, hai anh em mình đi câu cá giải sầu." Nhớ tới lời lúc trước anh ấy nói Sora liền lấy điện thoại gọi thử cho anh.

Mấy chục phút sau, Sora đã thấy mình lênh đênh giữa biển cùng anh chủ quán Dreamer ngồi câu cá. Sora không kể chuyện mình thất tình mà anh Jin cũng chẳng hỏi cô nhóc vì sao lại gọi cho anh.

- Mấy cây hoa cẩm tú cầu ở trước quán sao lại có màu xanh dương vậy ạ? - Sora hỏi vu vơ.

- Anh chôn mấy cây đinh gỉ vào gốc cây nên được màu đó đấy. Do đặc tính thay đổi màu sắc tùy theo độ pH trong đất mà mà hoa cẩm tú cầu bị người ta nói là nó tượng trưng cho sự thay đổi trong tình yêu. Nhưng mà anh nghĩ tình yêu vốn dĩ là thứ có thể thay đổi mà.

Sora nhìn mặt biển dập dềnh những cơn sóng nhẹ rồi lại hỏi anh Jin:

- Vậy liệu em có thể yêu một ai khác không nhỉ?

- Cứ tiếp tục sống thì thời gian sẽ giúp em trả lời thôi.

Hai anh em lại lái câu chuyện sang những thứ khác. Có lẽ anh Jin không muốn Sora nghĩ mãi chuyện buồn. Anh pha trò vui vẻ khiến Sora cảm thấy tâm trạng cũng tốt hơn. Ngày hôm đó tuy hai anh em chẳng câu được con cá nào cả nhưng Sora cảm thấy như mình được chữa lành dù chỉ một chút. Trước khi tạm biệt nhau, anh Jin nói với Sora rằng:

- Lần này gặp em hình như em đã lớn hơn một chút rồi nhỉ?

Sora chớp mắt nhìn anh, giơ tay lên đầu ước lượng xem bản thân có cao hơn được miếng nào không. Anh Jin cười nói:

- Ý anh là em đã trưởng thành hơn một chút rồi đó.

Giống như lời anh Jin nói vào lần đầu cả hai gặp nhau, rằng dù chuyện tình ấy có đi đến đâu thì cuối cũng cô cũng sẽ học được nhiều thứ và trưởng thành hơn. Ban đầu cô cứ cố chấp muốn giữ lấy một người không yêu mình. Cho đến cuối cùng thì cô cũng có thể từ bỏ được rồi. Anh Jin nói trên đời này có bao nhiêu thứ làm mình buồn thì cũng sẽ có bấy nhiêu thứ làm mình vui. "Được cái này thì mất cái khác" đồng thời cũng có nghĩa khi mất đi một thứ gì rồi thì cuối cùng cũng sẽ được bù đắp thôi.

Sora quyết định sẽ đi du học. Cô nhóc sẽ sang Nhật, quê hương của mẹ cô. Không phải là cô chạy trốn mà là muốn tiến về phía trước. Cô không muốn dành hết tâm trí của mình cho tình yêu nữa mà muốn thay đổi bản thân mình. Cô cũng nghĩ việc bản thân rời đi cũng là giúp mọi người không cảm thấy khó xử.

Ngày Sora lên máy bay, mấy anh chàng ở Dreamer ra tiễn cô nhóc, có cả Soobin. Anh tặng cô một chậu hoa cẩm tú cầu màu xanh dương nhỏ xinh. Ánh mắt anh vương một nỗi buồn nặng trĩu.

- Đi rồi đừng quên tớ nha. - Huening buồn bã nói.

- Không quên, không quên. - Sora cười đáp.

- Qua đó đừng có đòi chơi cầu trượt nữa nhen. - Taehyun nói.

- Thôi nha, hông có chọc à. - Sora phụng phịu.

| Soobin | Bạn trai part timeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ