Tiết trời thu se se lạnh, Lisa mặc một chiếc áo len mỏng lam nhạt bên ngoài áo đồng phục, đuôi ngựa của cô bé bay bay trong gió.
Park Chaeyoung hôm nay không đi học, chỉ có mình cô bé đạp xe về nhà. Ngày mai thi kết thúc học kì I, cô bé vừa đi vừa lẩm nhẩm học thuộc bài thơ.
Bàn đạp của cô bé bỗng nhẹ bẫng, cô bé đạp hụt một cái.
Cô bé hoang mang đạp mấy vòng, bàn đạp cứ thõng xuống, không hề có lực.
Lalisa lập tức bóp phanh, dựng chân trống, ngồi xổm nhìn bàn đạp.
Bàn đạp không sứt mẻ gì, nhưng khi xoay, trong hộp to phát ra tiếng lạo xạo.
Cô bé không biết phải làm sao, chợt nhớ gần trường có một quán sửa xe, xốc balo thỏ con lên, dong bộ quay ngược về trường.
Giày cô bé giẫm lên lá thu xào xạc, tóc đuôi ngựa bay dính vào trán, Lalisa mím môi, quật cường đi về phía trước.
Thật vất vả mới thấy, nhưng bác chủ quán nói hôm nay nhà có cỗ, đóng cửa sớm, không nhận xe.
Mắt hạnh cô bé ngân ngấn nước, sắc trời đã tối dần, cô bé thực sự không biết làm thế nào, nài nỉ bác.
- Thế này đi, cô bé. - Bác chủ quán cầm chùm chìa khóa trên tay, ôn tồn - Cháu mang xe để vào bên trong, mai bác sửa, cháu quay lại lấy sau được không? Bác thực sự đang vội, để bác chở cháu về, cháu cất xe vào đi.
Lalisa dong xe vào trong quán, lễ phép cảm ơn bác, lại nhẹ nhàng từ chối:
- Cháu có thể tự về được ạ! Cháu cảm ơn bác, bác mau đi đi ạ, cháu xin lỗi vì đã làm phiền...
Bác chủ quán đi rồi, Lalisa một lần nữa xốc lại balo thỏ con, rảo bước về nhà.
Đã muộn, bố mẹ đi làm về không thấy cô bé hẳn là sẽ lo lắng. Nghĩ vậy, chân ngắn càng nhanh hơn, cô bé chạy suốt quãng đường.
Cho tới khi đã thấm mệt, cô bé tựa tay vào cây, cúi người thở dốc.
Gió lùa càng lúc càng mạnh, áo len mỏng của cô bé không thể ngăn cơ thể nhỏ bé run rẩy.
Lộp bộp.
Mưa.
Mưa thu rơi xuống, Lalisa lấy balo thỏ con ôm đằng trước, sợ bị ướt sách.
Cô bé biết không nên dầm mưa, ngày mai bắt đầu thi rồi, cô bé không thể bị ốm.
Lisa ghé vào mái hiên ven đường, ôm balo, quyết định chờ bố mẹ tới.
Bố mẹ nhất định sẽ tìm cô, chỉ cần cô không đi lung tung, họ rất nhanh sẽ đến.
Mưa cứ ngày một nặng hạt, mà bố mẹ còn chưa tới.
Lalisa lạnh tới khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ngón tay nắm chặt quai balo thỏ con, mắt hạnh dáo dác nhìn người.
Một chiếc xe dài chắn ngang tầm mắt cô. Không phải xe bus, nhưng trông rất giống.
Lalisa cũng không biết nên gọi thế nào.
- Manoban! - Giọng nói quen thuộc truyền đến, tiếp đó, một bóng áo xanh xuống khỏi chiếc xe, đến trước mặt cô - Mày làm gì ở đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
(Liskook) Hàng xóm nhà tôi
Fanfic"Jung Kook, Jung Kook, em nói anh nghe..." - Không nghe. ====== "Jung Kook, Jung Kook, em nói..." - Không nghe. ====== "Jung Kook, Jung..." - Không nghe. ===== Author:Yi