Chương 3

574 52 8
                                    

Dù biết rằng chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu nhưng Ôn Khách Hành vẫn thấy chuyện chết trên giường thật sự mất mặt. Cũng may, vào khoảnh khắc y tưởng mình thực sự trụ không nổi nữa thì "hoa mẫu đơn" cuối cùng cũng buông tha cho y, để cái cơ thể đã chịu ngược đãi nhiều ngày của y được yên trong chốc lát.

Chu Tử Thư đã rời giường lấy khăn lau sạch người trước khi mặc quần áo xong xuôi, liếc nhìn y một cái rồi lấy cái chăn mỏng phủ lên người y sau đó ngồi xuống bên bàn trà. Hắn không nhanh không chậm hỏi:

"Quỷ Chủ đại nhân không biết đã hài lòng hay chưa? Có cần ta gọi thêm người đến thỏa mãn cơn khát tình của ngươi hay không?"

Ngươi tới một lần nữa là đủ để ta chết rồi, Ôn Khách Hành hừ mũi, ra vẻ ngả ngớn đáp trả, "Tuy rằng Chu thủ lĩnh không quá xuất sắc nhưng cũng coi như nhiệt tình, ngoài chuyện Lưu Ly Giáp thì bổn tọa sẽ tiết lộ thêm cho ngươi một bí mật nữa."

Chu Tử Thư nhíu mày, hoàn toàn không hài lòng với lời nhận xét kia của Ôn Khách Hành. Y thấy vậy thì cười khùng khục trêu đùa, "Ồ? Chu thủ lĩnh có vẻ hứng thú với chuyện giường chiếu hơn là Lưu Ly Giáp và Võ khố? Lại tới hầu hạ gia một lần nữa, có khi gia sẽ đổi ý đó."

Chu Tử Thư biết mình thất thố thì nghiến răng ken két, "Nói trọng điểm."

"Việc thứ nhất là mảnh còn lại của Lưu Ly Giáp, nó ở trong hộp tơ triền hồn của Quỷ Treo Cổ, ngươi cho người mổ xác của hắn ra sẽ lấy được."

"Vậy còn việc thứ hai?"

"Việc này ấy à..." – Ôn Khách Hành kéo dài giọng, cố ý nhìn Chu Tử Thư chăm chú để không bỏ sót bất kì một biểu cảm nào trên mặt hắn. "Trong trận mây mưa điên cuồng đêm qua, ta đã lén hạ tình cổ lên người ngươi. Loại tình cổ này ẩn náu trong tim mỗi tháng xuất hiện một lần, nếu không giao hoan với người kia thì tình cổ sẽ phát tác, ngứa ngáy vật vã sống không bằng chết."

Sự méo mó trên gương mặt của Chu Tử Thư khiến Ôn Khách Hành bật cười nắc nẻ, bổ sung thêm, "Đại phu bình thường sẽ khám không ra đâu, ngươi có thể đi tìm người có y thuật cao minh hơn một chút để kiểm chứng lời của ta—"

Chưa nói xong y đã bị Chu Tử Thư bóp cổ đè nghiến xuống giường, dù không thở được y vẫn chẳng sợ hãi mà mỉa mai hắn, "Giờ đây tính mạng của chúng ta đã bị trói buộc với nhau rồi, ngươi suy nghĩ cho kĩ trước khi giết ta thì hay hơn đấy."

Đôi mắt Chu Tử Thư long sòng sọc vì phẫn nộ, gân xanh nổi đầy trán, thật sự là chỉ hận không thể bóp chết người này. Nhưng hắn không thể coi nhẹ lời nói của y, thầm tự trách bản thân đã không phòng bị tên Quỷ Chủ lắm trò này. Trước mắt chưa thể tùy tiện xuống tay với y, đợi hắn tìm được cách rồi nhất định sẽ băm vằm y thành trăm mảnh.

Chu Tử Thư dằn lòng nuốt xuống cục tức vào trong, không nói không rằng rời đi. Lúc này Ôn Khách Hành mới buông lỏng hơn một chút, khép mắt lại tạm nghỉ ngơi. Có lẽ do quá mệt mỏi mà y thiếp đi từ lúc nào không hay, hoàn toàn không nhận thức được mình đã bị chuyển sang nơi khác, đến lúc tỉnh dậy thì đã được thay quần áo sạch, nằm trên một cái giường trong một nơi tối mịt, chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào ngoài từ mấy ngọn nến lờ mờ. Y ngồi dậy muốn tìm hiểu xung quanh thì nghe thấy tiếng leng keng phát ra từ cổ chân, vậy là chân y bị xích lại rồi, y thử đi dò xem mình bước được tới đâu. Nơi này là một mật thất được dựng bằng đá, đồ dùng cần thiết đều có đủ và Ôn Khách Hành có thể di chuyển khắp mật thất này ngoại trừ đến khu vực cửa ra vào.

[Chu Ôn] Tư quân hữu ý [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ