Chương 5. No one told me why

100 19 15
                                    

Chương này kể theo góc nhìn của Châu Kha Vũ.
___________

Cuộc sống ở trường y, áp lực chồng áp lực. Một mình tôi ở môi trường xa lạ. Tôi nhớ nhà, lại càng nhớ em. Nghĩ đến em, tôi càng quyết tâm vùi đầu vào học tập. Ánh sáng của em là trách nhiệm của tôi.

Tôi gọi điện cho em mỗi ngày. Giọng nói của em là sức mạnh của tôi. Tuy rằng em chẳng nói gì nhiều nhưng với tôi, thế là đủ rồi. Tôi thao thao bất tuyệt mọi thứ trong cuộc sống với em. Em hay hỏi tôi:

- Châu Kha, khi nào cậu mới hết chuyện để nói?

- Vậy cậu kể đi. Hôm nay cậu làm những gì?

- Tớ á? Vẫn như hôm qua thôi. Không có gì mới cả.

Cuộc sống của em quá đỗi bình đạm. Ngày qua ngày chỉ có từ nhà đến tiệm len, rồi lại về nhà. Cuối tuần đi tập luyện với ban nhạc. Quả thật không có gì mới mẻ, chẳng có gì để chia sẻ cùng tôi.

Bạn cùng phòng ký túc xá thường hỏi tôi về em. Bọn họ hay đùa:

- Ai thế? Có thể bật công tắc lắm mồm của Kha Vũ chắc hẳn không bình thường.

- Sao không call video mà nhìn mặt nhau? Gọi thế cháy máy bây giờ.

Mỗi lần như thế, tôi chỉ đáp đại khái qua loa:

- Ừ, người này khác biệt lắm. Mấy cậu biết thế là được rồi.

Tôi không muốn nhìn thấy em sao? Sai rồi, lúc nào tôi cũng muốn thấy em trong tầm mắt. Nhưng em không nhìn được, em chỉ có thể nghe giọng tôi thôi. Nên tôi cũng thế, tôi chọn lắng nghe âm thanh từ phía em.

*

Mùa đông năm nhất đại học, tôi nhận được quà Giáng sinh từ em. Em gửi cho tôi khăn len, mũ len, găng tay len. Tôi vui mừng mang đi khoe khắp mọi nơi. Tôi tức tốc nối máy đến em. Đầu dây bên kia, tôi cảm nhận được em đang cố gắng ra vẻ lạnh nhạt với tôi.

- Tại cậu cứ nói mãi nên tớ mới gửi thôi. Tớ còn làm cho bố mẹ, cả Susu cũng có. Cậu đừng tưởng bở.

- Cậu đang so tớ với Susu hả? Tớ buồn rồi. Bắt đền cậu đấy. Mau dỗ tớ đi. – Tôi cố tình làm nũng với em.

- Bệnh viện trường cậu có khoa thần kinh không? Đến đó khám đi. – Bên tai tôi truyền đến tiếng cười của em.

Tôi cũng cười, tôi mân mê món quà trong tay, hỏi tiếp:

- Nhận được quà của tớ chưa? Thấy thế nào?

Quà Giáng sinh tôi gửi về cho em là một con gấu bông có thể thu âm giọng nói.

- Nhận rồi, cũng thường thôi. Mà cậu ghi âm cái gì thế hả?

Giọng em chợt cao lên. Em lặp lại lời nhắn của tôi rồi hỏi:

- Lâm Mặc ơi Lâm Mặc à. Vì tớ quá thích cậu rồi, phải làm sao phải làm sao? Cậu có bị ngáo không Châu Kha Vũ?

- Cậu không thích à? Tớ phải ghi đi ghi lại mấy lần mới dám gửi về cho cậu đó.

Tôi giả đò im lặng giây lát như thể đang giận để chờ phản ứng của em. Em nói:

- Có, tớ rất thích. Thật đấy, tớ rất là thích quà của cậu.

Nhiệt Đới Vũ Lâm | When you love someoneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ