Waring: có hint Oc nữ × TakemichiHai lần hoan lạc làm Takemichi rã rời, lần này em ngủ đến 5h chiều mới dậy. Cả người chỉ khoác áo sơ mi dài cùng quần đen phía dưới, cơ thể đau nhức. Takemichi cũng không muốn thay đồ, lết xác bước ra khỏi phòng kiếm đồ ăn.
Căn nhà rộng rãi lại trống vắng, Takemichi mở tủ lạnh ra. Cũng may trong đây còn đồ ăn nước, nước ngọt, sữa bò, bánh bông lan.
Bình thường Takemichi sẽ đớp ngay lấy hộp sữa bò tu một hơi, nhưng nhìn chất lỏng trắng đó lại nhớ đến mớ tinh dịch mình bị bắt nuốt. Cảm giác buồn nôn trào dâng ở cổ họng.
Quơ lấy bánh bông lan và chai coca, Takemichi ngồi vào bàn vừa ăn vừa suy nghĩ về cuộc đời. Takemichi biết mình sống chó như vậy, kiểu gì cũng bị nghiệp quật. Em sớm đã chuẩn bị tinh thần bị tra tấn, lột da, rút móng. Nhưng ngàn lần cũng không ngờ được, mấy tên đó lại trả thù bằng cách chịch em.
Giờ Takemichi suy nghĩ làm sao để thoát ra khỏi đám chó má này. Không phải bây giờ, vì cả người em cực kì đau nhức. Nhất là miệng dưới, em cảm nhận được nó đang sưng đau lắm đấy.
Takemichi bị nhiều người ghét thật, nhưng cũng không thiếu kẻ yêu em. Như Jocasta ở bang hợp tác với Bonten ấy, chả hiểu sao cô ta mê em dữ. Nhưng tạm bỏ qua chuyện đó, hiện giờ Takemichi phải dựa vào Jocasta.
Dù sao trong tất cả đối tượng cô ta vẫn là an toàn nhất, cơ cũng lớn. Miễn liên lạc được, em dám chắc Jocasta sẽ tìm mọi cách mà cứu em đấy.
Thoát ra em nhất định sẽ phanh thây đám chết tiệt đó, thân thể Takemichi giữ gìn suốt bao năm. Không phải là thứ để đám giẻ rách kia chơi đùa, càng nghĩ Takemichi lại càng tức tối. Bị bọn nó tra tấn bình thường đã thấy ghét, đằng này còn phải dạng chân cho đám kia chịch.
Takemichi đi xung quanh căn nhà để xem có lối nào trốn được không. Mới phát hiện từ cửa sổ cho đến cửa chính đều bị khóa chặt. Cửa kính cũng làm bằng kính chống đạn, vốn dĩ không thể đập vỡ.
Xem ra đám kia xác định muốn giam em luôn đây mà. Nhưng tìm vậy thôi chứ Takemichi cũng chưa trốn được, người em vẫn đau kinh khủng. Nãy giờ đi thôi cũng thấy khổ sở.
Bước vào một căn phòng, nhìn nơi này có vẻ là phòng làm việc khi trưng đầy sách với bút. Có cả máy tính, nhưng bị cắt tín hiệu. Không thể dùng liên lạc ra ngoài.
Có cần chặt đường lui của tao đến mức này không vậy?
Cầm đại một chiếc bút bi mà nghịch, giờ mới nói là em đang chán kinh khủng. Tiết hiệu thì bị cắt, thiết bị điện tử liên lạc sài không được. Nhưng đang quay bút thì em lại làm nó rớt xuống, lăn vào gầm bàn.
Định cúi xuống nhặt thì cửa mở ra, người bước vào là Ran. Takemichi lùi về phía sau đề phòng, giờ em chẳng muốn đụng mặt tên này chút nào cả.
Ran nhìn em đề phòng như vậy, lại lướt xuống mớ dấu vết xanh tím do hắn làm. Đêm qua mới bị chịch không khép chân nổi, giờ không thèm mặc quần dài. Nhìn bờ mông trắng nõn lấp ló sau áo sơ mi. Ánh mắt của Ran lại càng dâm tà hơn.
![](https://img.wattpad.com/cover/298804577-288-k935862.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
{AllTake}R18♡Pỏn và đách có gì ngoài Pỏn
FanfictionCảnh báo: OOC, sẽ có ooc nhân vật °Fic được sinh ra để phục vụ cho nhu cầu vã pỏn của tôi và các cô trong shipdom. Không viết các cp ngoài allTake °KHÔNG MƯỢN Ý TƯỞNG, KHÔNG CHUYỂN VER ° Không tiếp người ăn tạp trừ TakeAll với allTake, và làm ơn đ...