𓁹《Mối Quan Hệ Mà Chúng Ta Có》𓁹

144 16 4
                                    

Bạn phải mất hơn hai mươi phút mới lết được tới phòng 1674, trong suốt quãng thời gian đó, cứ mỗi lần bạn đi đến nơi nào gần chỗ mà the Patients và the Nurses lảng vảng, Mono sẽ ngay lập tức cất tiếng để nhắc nhở bạn đổi đường khác. Bạn đoán là cậu ta chưa yên tâm nên vẫn theo dõi bạn sít sao, đề phòng trường hợp bạn lại có ý định tự sát lần nữa.

Sử dụng chút sức lực ít ỏi còn sót lại, bạn run lẩy bẩy lấy chiếc thẻ khoá cất trong túi áo khoác và quẹt nó lên bảng điều khiển trước cửa phòng bệnh. Bạn đã từng lấy được cái thẻ này từ một trong số các y tá, đổi lại là bạn bị bọn họ giết chết, nhưng bạn không hối hận vì đây thật sự là một đồ vật hữu dụng, nhờ có nó mà bạn mới có thể đi vào rất nhiều căn phòng bị khoá.

Trong một lần tìm kiếm thức ăn ở khu C, bạn đã vô tình khám phá ra căn phòng này, có lẽ đây là nơi có vẻ sạch sẽ và ít bừa bộn nhất bệnh viện, so với đống hỗn độn ngoài kia thì nơi đây đúng là thiên đường! Thêm nữa, y tá chỉ tới nơi này vào các ngày cuối tuần, vào thứ sáu sẽ có một người phụ trách dọn dẹp căn phòng, còn những ngày khác trong tuần, căn phòng này hoàn toàn không có ai sử dụng. Quan trọng nhất là nơi này không có camera! Đó là lý do bạn thường xuyên tới đây để nghỉ ngơi sau khi bị the Nurses và the Patients truy đuổi, đây là một điểm dừng chân khá lý tưởng, ít nhất thì nó cũng ổn hơn là những căn phòng khác trong bệnh viện, chúng khi nào cũng tràn ngập mùi máu tanh và xác chết thì nằm ngổn ngang khắp nơi.

Một tiếng "tít" nhỏ vang lên khi bạn quẹt thẻ lên chiếc bảng điện tử, sau đó cánh cửa kim loại nặng nề chậm rãi mở ra, ánh đèn sáng chói rọi thẳng vào mặt bạn, khiến bạn phải nheo mắt lại. Căn phòng này rất rộng rãi với nhiều chiếc bàn thí nghiệm được đặt san sát nhau, phía bên kia căn phòng là một cửa sổ sát đất nhìn thẳng ra trung tâm thành phố, trên mặt bàn có rất nhiều dụng cụ thí nghiệm được xếp gọn gàng ngăn nắp, trong các kệ tủ khổng lồ ở góc phòng là những bình hoá chất được gán nhãn và ghi thông tin chi tiết.

Bạn khịt mũi, nhận ra mình đã mất khứu giác vì bạn không hề ngửi thấy mùi hoá chất nồng nặc của căn phòng.

Sau khi cánh cửa tự động đóng lại sau lưng, hai chân của bạn cuối cùng cũng hết chịu nổi, bạn lảo đảo hai bước trước khi ngã sóng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo của phòng thí nghiệm. Bạn nằm bất động như một con rối bị cắt đứt dây, cơ thể bạn không thể nhúc nhích vì quá mệt mỏi. Rất may là bạn còn đủ sức để mở mắt và hô hấp, nhưng bạn biết điều này sẽ không kéo dài lâu.

Bạn cười thầm, nghĩ về việc bị đóng băng khiến bạn mất đi cảm giác đau, cũng nhờ vậy mà bạn gần như quên bẵng mất về những vết thương khác của mình. Bạn nghĩ mình cần phải cảm ơn Seven một tiếng vì điều này, bởi vì cơn đau trước đó thật sự là một cơn ác mộng!

Sự thật thì nguyên nhân khiến STASA kích hoạt dịch chuyển không phải là Seven, điều mà Seven gây ra cho bạn là chuyện mới chỉ xảy ra cách đây vài tiếng mà thôi. Người khiến STASA buộc phải dùng dịch chuyển là Six...

Nhưng sau tất cả, bạn vẫn không trách cô ấy vì những gì đã xảy ra, đúng là Six đã phạm sai lầm quá lớn, nhưng bạn biết cô ấy sẽ rất hối hận vì đã không thể kiểm soát được hành vi của mình. Bạn chỉ hy vọng rằng Mono và Seven cũng thấu hiểu được điều đó và không khiển trách Six quá nặng nề, dù bạn biết một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa họ chắc chắn là điều không thể nào tránh khỏi.

Địa Ngục Vặn Xoắn ❖『𝐋𝐢𝐭𝐭𝐥𝐞 𝐍𝐢𝐠𝐡𝐭𝐦𝐚𝐫𝐞𝐬 𝐱 𝐑𝐞𝐚𝐝𝐞𝐫』Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ