CHƯƠNG 13

211 32 2
                                    

Trong đại sảnh cuộc thi, Giang Du nhìn cây đàn cùng hắn xông pha qua hai lần thi đấu, cậu chút ngơ ngẩn xuất thần. Trải qua hai lần thi đấu, Giang Du cảm nhận được mình cùng cây viloin này có một sợi dây gàng buộc chặt chẽ.

Nó giống như linh hồn song sinh của cậu, ở bất kể cầm khúc nào, hai người đều có thể phối hợp ăn ý cùng nhau, một người một cầm một đường phối hợp đi đến buổi thi đấu cuối cùng, cậu như nắm chắc ngôi vị quán quân.

Trước mắt, cậu lập tức lên sân khấu, ngón tay Giang Du khẽ mơn trớn thân đàn, trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu và lưu luyến.

"Nếu như em cứ nhìn nó như vậy, anh sẽ ghen." Vào lúc Giang Du thâm tình như ông bạn già trong tay mình, một âm thanh trầm thấp vang lên sau lưng cậu, theo sau đó Giang Du liền rơi vào chiếc ôm ấm áp hữu lực.

Không cần xoay người, Giang Du thừa biết đó là ai, duỗi tay nắm lấy bàn tay rắn chắc của người đàn ông, xoay người sang đối diện anh, như dỗ trẻ con mà vỗ đầu anh, "Anh xem anh bao nhiêu tuổi rồi, còn đi ghen với một cây đàn, cây violin này cũng là anh tặng."

Đối với người đang tác loạn trên đầu mình, Kỳ Mục lựa chọn dung túng, còn có chút hưởng thụ cọ cọ vào lòng bàn tay Giang Du, "Sắp bắt đầu rồi, có bị khẩn trương không?"

Giang Du gật gật đầu, "Có một chút, nhưng mà nhiều nhất vẫn là háo hức lẫn phấn khích. Lần thi đấu này mỗi tuyển thủ đều là thiên tài, phát huy từ đầu vẫn luôn rất ổn định, làm em có cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ."

"Không cần lo lắng, em đối với anh luôn là người xuất sắc nhất, tin tưởng anh." Kỳ Mục thanh âm có phần lười biếng, nhưng Giang Du vẫn nghe được trong đó là chân thật đáng tin.

Đúng lúc này, màn trình diễn trên sân khấu cũng đến hồi kết, nhân viên công tác ra hiệu cho cậu đứng dậy, chuẩn bị lên sân.

Theo tiếng đàn kết thúc của đối thủ trên sân khấu, là tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên.

Lúc chuẩn bị lên sân khấu, Giang Du cảm nhận tay mình bị người kéo lại, quay đầu liền đối mắt với con ngươi thâm thúy của Kỳ Mục, người đàn ông đem tay cậu kéo đến bên môi, in lên đó một nụ hôn, "Đừng khẩn trương."

Giang Du khẽ gật đầu, hít sâu cất bước lên sân.

Giang Du hướng phía khán đài khom lưng, ánh đèn bốn phía vụt tắt, chính giữa sân khấu chỉ còn ánh đèn duy nhất bao phủ lên người cậu.

Giang Du một thân tây trang đen nhánh bao lấy cơ thể thon dài, hai chân thẳng tắp đứng trên đài, khuôn mặt được ánh đèn phát họa ánh lên màu vàng nhạt.

Đem violin đặt lên vai, Giang Du ánh mắt trầm tĩnh, khẽ nhắm lại đôi mắt, che đi biểu tình bên trong.

Cầm khúc lần này Giang Du chọn tên [Bass Cuồng Tưởng Nhớ], cầm khúc này có độ khó rất cao, vào lúc cậu chọn bài này, giáo sư Just điên cuồng khuyên cậu chọn lại, ngay cả Cát Nặc đại sư đích thư gửi thư dò hỏi, cậu vẫn một mực kiên trì không đổi.

Nói đến câu truyện đằng sau cầm khúc này, không thể không nhắc đến tác giả của cầm khúc Mạt Đặc Lí Tư cùng Bass. Người này đối với giới violin không phải quá nổi danh, trước năm 25 tuổi thậm trí một sợi dây đàn violin hắn cũng chưa từng sờ qua, nhưng chính một người như vậy, lại có thể viết ra một cầm khúc có độ khó cao khiến cho giới mộ điệu chấn động.

[EDIT/BL]MỘT TRĂM CÁCH NGĂN CẢN THẾ THÂN CHIẾM CHỖ - TÀI ẢNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ