Chương 85: Tất cả nguyện vọng của em đều sẽ được thực hiện

55 8 0
                                    

Trong khoảnh khắc, dòng ký ức như kéo cô về phía trước.

Đêm sinh nhật cô, anh cõng cô, nhẹ giọng nói: "Park Chaeyoung, em cầu nguyện đi."

Bay đến Ulsan tìm anh lần đó, hai người ở khách sạn, sau khi nghe cô kể xong mọi chuyện, anh trịnh trọng nói: "Anh tha thứ cho em."

Nhìn thấy vết thương do Lee Taemin gây ra cho cô, dáng vẻ Jung Kook trầm lặng như bất lực: "Em có thể cân nhắc đến cảm giác của anh không?"

Lại tiếp tục đi về phía trước.

Ngày hai người chính thức ở bên nhau, Jung Kook bỗng nhiên xuất hiện ở quán mì. Trong màn mưa, anh rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt vẫn gợi nhớ hình ảnh của cậu thiếu niên năm xưa: "Nhiều năm như vậy, anh chỉ thích mình em."

Sau khi Bam Bam về nước, cả nhóm ăn tối xong rồi chơi trò chơi, anh chọn được câu hỏi: "Lần gần đây nhất đi máy bay là đi đến đâu?". Anh đã trả lời thẳng thắn, không chút gợn sóng mà nói ra hai chữ "Ulsan".

Lại trước nữa.

Vì nhiều chuyện ngoài ý muốn, Jung Kook đột nhiên trở thành bạn thuê chung nhà với cô, cũng vì vậy, mà hai người tranh chấp một phen. Anh nhìn cô chăm chú, giọng nói không hề có độ ấm: "Nhưng thật không ngờ, trong lòng em lại nghĩ tôi là người chung tình như vậy."

Cho đến.

Lần gặp lại đầu tiên, ở Tăng Ca. Vẻ mặt anh nhàn nhạt, ném áo khoác về phía cô, lại như đối xử với người xa lạ mà tự giới thiệu: "Tôi là chủ quán bar này, họ Jeon."

......

Cùng lúc đó, Jung Kook trên tay bưng một cái chén bước vào phòng. Chú ý thấy trên mặt đất đầy báo và đồ đạc, cùng với tấm ảnh trên tay Chaeyoung, anh hơi sửng sốt, nhưng không có vẻ gì là lúng túng vì bị nhìn thấy bí mật, anh chỉ nói: "Sao lại ngồi dưới đất rồi?"

Chaeyoung ngước mắt nhìn anh.

Jung Kook đi đến bên cạnh cô, đưa tay về phía cô: "Đứng dậy nhanh lên."

Chaeyoung không nhúc nhích, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Anh vẫn luôn đến Ulsan tìm em sao?"

"Ừ." Jung Kook thừa nhận, "Không phải anh đã nói với em rồi sao."

"Cái gì?"

Jung Kook không nói tiếp nữa, lấy một tấm đệm mềm ở bên cạnh đưa cho cô: "Lót đi." Rồi sau đó, anh lại đưa chén nước đường đỏ qua, rút tấm ảnh trong tay cô đi: "Uống trước đi, lát nữa sẽ bị nguội."

Chaeyoung nghe lời, đưa tay ôm lấy chén, rũ mắt, hốc mắt dần dần đỏ lên. Cảm giác áy náy cực độ ập đến, làm cô không có can đảm nhìn thẳng vào Jung Kook.

Cô muốn nói là, sao anh đến mà không nói cho em biết.

Nhưng cô lại nghĩ đến những lời mà mình đã nói ngày đó.

Chaeyoung cúi đầu, chậm rãi nói: "Anh đến tìm em làm gì......"

Cô đã nói đến như vậy rồi.

Nói quá đáng như vậy.

Jung Kook cong khóe môi, bộ dáng ung dung thong thả trả lời: "Không phải là đã nói với em rồi đó sao?"

Khó Dỗ Dành - RoséKook verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ