03

607 82 2
                                    

03.

Sáng ngày ra, Mân Khuê đi đánh răng thì gặp Viên Hữu, anh thấy cậu thì khẽ bật cười khiến cậu chịu không nổi chỉ có thể cắm đầu đánh răng thật nhanh rồi thầm nghĩ trong lòng, lại gặp ảnh nữa rồi, ngại chết đi được.

Vẫn như mọi ngày, Viên Hữu làm món bánh trứng cuộn cho bữa sáng và không thể thiếu được một ly sữa nóng.

Mân Khuê luôn thích cầm bánh bằng tay nhưng lúc nào cũng bị bà mắng cho nhưng Viên Hữu lại mặc cậu muốn ăn thế nào cũng được, chỉ dặn nhớ phải rửa tay cho sạch. Hôm qua em cậu đi ngủ muộn nên bà không để phần bánh trứng cuộn cho nó mà bảo sẽ cho nó ăn trứng luộc sau.

Hôm nay không cần đến trường, cả hai người nằm ườn ra xem phim đến tận trưa vì chẳng có việc riêng gì để mà làm cả.

Gần đây trường của em cậu đang dạy bài "Plum Blossoms in the Snow", nó hát cả buổi sáng nay rồi. Như chợt nhớ ra gì đó, Viên Hữu đứng dậy đi lên phòng mình. Một lát sau anh đi xuống và mang theo một chiếc túi nhỏ. Hoá ra bên trong là một chiếc harmonica.

"Thầy, thầy còn biết thổi harmonica nữa à?" Mân Khuê thắc mắc hỏi.

Viên Hữu gật đầu đầy tự hào, anh hỏi cậu có bài gì muốn nghe không, cậu nghĩ rồi nói mình muốn nghe "Plum Blossoms in the Snow".

m thanh của harmonica vang vọng khắp căn phòng, Mân Khuê cũng khẽ ngâm nghe theo giai điệu đó. Một ca khúc về ngày tuyết rơi được cất lên giữa bầu trời ngập nắng. Viên Hữu vừa thổi vừa nhìn về phía Mân Khuê, vì bật cười mà âm thanh bị chệch đi.

Thấy thế cả hai cùng phá lên cười.

Viên Hữu vẫn còn muốn thổi tiếp, lần này là một ca khúc khác. Mân Khuê say sưa lắng nghe rồi chợt hỏi "Anh, em không ngờ là anh biết thổi harmonica luôn đó, anh học khi nào vậy?"

Anh sững người trước danh xưng bất ngờ mà cậu gọi, "Sao lại gọi thầy là anh rồi?"

"Anh lớn hơn em, ở nhà thì không phải nên gọi là anh sao?

*Bình thường trong tiếng Trung mọi người nói chuyện với nhau sẽ dùng nhân xưng (bạn) - (tôi) như you và I trong tiếng Anh vậy, và trong truyện này cũng thế nhưng sẽ có lúc Mingyu gọi Wonwoo là 老师 (thầy) và xưng (em), đây là lần đầu Mingyu gọi Wonwoo là 哥哥 (anh trai) từ đầu truyện tới giờ.

Nghe thấy cậu nói vậy Viên Hữu bật cười, anh đưa tay xoa đầu cậu, nói "Được, gọi thế nào cũng được hết", rồi anh lại hỏi Mân Khuê có muốn học harmonica không.

Cậu gật đầu.

Anh đưa chiếc harmonica cho cậu, cầm rồi mới thấy cậu không biết phải chơi thế nào cả. "Cứ thổi đạilà được". Mân Khuê thậm chí còn không nghĩ đến việc mình sẽ được trực tiếp thổi harmonica thế này, nhưng may mắn thay là chiếc kèn không tạo ra những âm thanh quá khó nghe dù người chơi là người chẳng biết chút xíu nào về nó.

Nhưng mà Viên Hữu vẫn được dịp cười lấy cười để.

Bị anh cười trêu hai bên tai của cậu lại đỏ ửng cả lên. Viên Hữu lấy lại chiếc kèn rồi nói thôi để anh chơi vậy, sau đó anh lại thổi thêm vài ca khúc nữa.

meanie | cây đầu xuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ