[1]

404 55 4
                                    

"Thằng Tích đâu ra đây tao biểu. "

Tiếng bà cả lớn vang khắp nhà, nghe đâu cũng có cái mừng rỡ trong lòng. Mọi ngày bà hay bực bội mấy đứa đầy tớ trong nhà làm hỏng chuyện, ắt cũng do con trai cưng của bà đi lên tỉnh học xa, nhớ nhung con quá sanh tâm tình bực dọc, chớ bà cũng không khó tánh gì cho cam. Mà thằng Tích là cái thằng hầu của cậu hai, kẻ tôi tớ thân cận lớn lên cùng cậu trong cái nhà quyền quy này, mỗi lần nhìn Tích là bà lại nhớ tới con bà, bực dọc thêm, nhớ nhung thêm.

"Mày điếc hả Tích, ra đây xách đồ cho cậu hai coi!"

Hiệu Tích từ nhà sau cà nhắc chạy lên, nghe bà gọi em có dám chậm trễ đâu, chạy thục mạng mà đạp ngay cục sình té ụp mặt, mình mẩy lấm lem.

"Dạ, dạ, có con"

"Trời đất cơi, mày mần cái chi mà mình mẩy bẩn thỉu quá"

"Dạ con...cậu hai!"

Hiệu Tích vừa chùi sình vào vạt áo vừa lễ phép đáp lại bà cả. Nhưng ngay lúc ngẩng đầu lên, em không thể tin nổi vào mắt mình, em thấy người mà em thầm thương trộm nhớ suốt một năm trời, người em hầu hạ bao năm đã trở về. Sống mũi tự dưng nó cay xè, chỉ muốn chạy lại ôm cậu hai, hít hà cái mùi tao nhã trên người cậu. Nhưng sao cậu hai chẳng đoái hoài gì tới em?

"Má, con mệt rồi, con nghỉ trước"

"Ừ, con vô phòng nghỉ đi, má kêu mấy đứa nấu nước cho con tắm he. "

Cậu hai gật đầu rồi lướt qua Hiệu Tích, mặc cho ánh mắt chứa đầy chờ mong kia tối lại. Bỗng trong lòng em nhói lên một cái. Chỉ vừa một năm hơn mà lòng dạ nguời ta đã chẳng còn của riêng mình nữa? Ngày nào người ta còn dịu dàng ôm em vào lòng cưng nựng, chiều chuộng, bây giờ thì mặt lạnh mày cau.

"Mày đợi tao xách roi ra mới chịu làm đúng không? Mau, đi nấu nước tắm cho cậu hai!"

"Dạ, con đi liền thưa bà"

Hiệu Tích nhấc cái chân đau đi từng bước xuống nhà sau, nhóm lửa để nấu nước. Em vào phòng cậu hai, lôi cái thùng gỗ ra, nhìn một thân gầy gò phải nê theo cái thùng to tướng trông mà tội nhưng Hiệu Tích nào có dám nhờ ai giúp. Vì trong cái nhà này em là thứ người ta khinh khi nhất.

Phải kể về cái thời em còn có Mẫn Doãn Kỳ bên cạnh, lúc đó ai nhìn em cũng cay mắt vì em được chăm sóc cậu hai, được hưởng cái suиɠ sướиɠ mà ít đứa đầy tớ nào có được nên người ta tỵ nạnh, sân si. Tới khi Mẫn Doãn Kỳ lên tỉnh học, đám tôi tớ trong nhà hơn thua em đủ điều, bày ra mấy cái trò hãm hại rỗi hơi. Làm cho bà cả cũng phiền lòng mà kêu em xuống lo việc bếp núc, không cho em ngó mặt lên nhà trên. Cho dù vậy, mỗi ngày em sống cũng không yên ổn gì.

"Cậu làm cái chi vậy?"

Cái âm thanh bất ngờ này có chút cáu gắt làm cho Hiệu Tích giật mình mất trớn mà ngã ra sau. Tưởng đâu đầu đã tiếp đất mà may thay có bàn tay to lớn của người nọ đưa ra đón lấy em. Mùi hương ấm áp quen thuộc len lách vào mũi, khiến cho Hiệu Tích chợt ngây người, mùi hương này đã rất lâu rồi không ngửi lại, làm cho nguời ta thoáng chốc quên mất hiện tại.

Mẫn Doãn Kỳ lại chẳng tiếc tay mà đẩy em thật mạnh, tay em đập vào thành thùng gỗ, đau điếng. Bàn tay nọ theo phản xạ định nắm lấy đôi tay gầy nhưng lại rút về. Khuôn mặt đanh lại, giọng nói lạnh tanh:

Kỳ Tích • Một Tấm Chân TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ