chương 18

161 0 0
                                    

Chiếc nhẫn đeo trên tay Ngôn Khanh, Hoắc Vân Thâm đã mua ba năm.

Năm ấy Khanh Khanh mười chín tuổi, đang học đại học. Từ nhỏ cô đã thông minh, thành tích tốt, những năm học trung học luôn đứng nhất, thuận lợi thi đậu vào trường đại học đứng đầu đỉnh kim tự tháp. Vừa vào học đã là hoa hậu giảng đường, xung quanh cô có vô số người theo đuổi, so với những người trước kia cô tiếp xúc, những nam sinh này lại càng xuất sắc hơn, có nhiều tiếng nói chung với cô hơn, trong cùng một vòng tròn nhỏ tượng trưng cho sự ưu tú.

Mà anh, bị nhà họ Hoắc hạn chế, lưu ban, nghỉ học, vì phòng ngừa anh thoát ra khỏi nhà giam, còn ác ý mà đẩy anh vào đó vĩnh viễn trước kỳ thi đại học, không cho phép anh tham gia khảo thí.

Cô ở đám mây đẹp trên cao, còn anh ở trong đất bẩn.

Ngay cả khi anh có năng lực kiếm tiền, thì ở trong mắt những người khác cũng chỉ là một tên cặn bã học không hết cấp ba, ương ngạnh hung ác, không học vấn không nghề nghiệp, tiềm ẩn bạo lực, thậm chí khắp nơi đều đồn rằng anh đã từng giết người phóng hỏa.

Anh không quan tâm, nhưng lại sợ hãi bản thân không xứng với Khanh Khanh, một ngày nào đó cô sẽ vuột khỏi kẽ tay, không hề nhìn anh không hề yêu anh, coi anh thành người xa lạ. Cả đêm anh không ngủ được, ôm cô ngủ say, vô số lần bừng tỉnh trong cơn ác mộng. Vậy nên anh đợi đến ban ngày, cực đoan mà cưỡi một chiếc motor hạng nặng khiến cho mọi người phải liếc mắt, vẻ mặt âm trầm đến trường học chờ cô.

Rất nhiều người vây xem đánh giá, xì xào bàn tán, nhưng anh vẫn cố chấp đứng ở nơi đó, ở trước mặt tất cả mọi người, chờ cô gái sạch sẽ trong sáng của anh đi về phía anh.

Trong lòng anh nóng rực mong đợi, nhưng lại càng sợ hãi, khớp xương tay nắm chặt đến đau nhức, anh không biết mình sẽ chịu đựng như thế nào nếu Khanh Khanh thấy anh và tỏ ra chần chờ hoặc ghét bỏ.

Chỉ một ánh mắt né tránh tuỳ ý của cô, cũng có thể làm cho anh xuống địa ngục.

Anh đứng ra khỏi đám đông, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Khanh Khanh ở xa xa.

Cô rất trắng, cả người như phát sáng trong màn đêm. Nam nữ vây quanh nói nói cười cười. Anh cúi đầu nhìn mình, bỗng nhiên bực bội có phải mình mặc không ổn lắm không, anh hung tợn cắn răng, ấn còi xe kêu vang.

Trong lúc nhất thời có vô số ánh mắt nhìn qua, anh ngước mắt lên, nhìn cô một cách bướng bỉnh mà yếu ớt, khẩn trương đến nỗi môi trắng bệch.

Khanh Khanh cũng quay đầu, dưới ánh đèn đường cô cong mắt cười ngạc nhiên, lập tức chạy về phía anh, làn váy giống như sóng nước dập dờn trong gió, mái tóc dài tung bay, như chim non về rừng nhào vào trong ngực anh, ngẩng mặt lên ngọt ngào nói: "Vân Thâm, anh tới đón em rồi."

Bao nhiêu hèn mọn và thống khổ nơi đáy lòng anh, tại đây một khắc này đã bị hạnh phúc thật lớn lấp đầy.

Khanh Khanh không sợ người khác thấy, Khanh Khanh yêu anh.

Trên đường về nhà, anh mua cho Khanh Khanh kẹo bông gòn. Cô kiễng chân vuốt ve giữa hai đầu lông mày anh, chọc anh bật cười: "Về sau không được nhíu mày. Anh xem, tên cùng có chữ Vân (mây), em chính là những đám mây giống kẹo bông gòn, còn anh, mây đen một mảnh —"

Anh cúi đầu hôn lên mặt cô: "Mây đen cũng khá tốt, mây đen yêu nhất kẹo bông gòn."

"Mây đen sẽ không làm kẹo bông gòn mất mặt, có thể kiếm rất nhiều tiền, mua cho kẹo bông gòn ngôi nhà lớn lớn, mua căn phòng đầy váy và đồ trang sức, làm một phòng thu âm chuyên dụng, để kẹo bông gòn lưu trữ tất cả bài hát mà mình thích."

"Chúng ta sẽ không sống trong căn nhà cho thuê suốt, Vân gia có thể cho, thì mây đen cũng có thể cho."

Anh liều mạng dốc sức làm việc ở bên ngoài, tồn không ít tiền, bí mật mua cho Khanh Khanh một chiếc nhẫn, chọn chiếc đắt nhất trong cửa hàng.

Đặt trong hộp không yên tâm, đè dưới gối đầu cũng không yên lòng, về sau nắm chặt trong lòng bàn tay, liên tục làm việc trong thời gian dài, mệt mỏi mà ngủ mất, nghĩ chờ sáng sớm hôm sau anh sẽ đeo nhẫn cho Khanh Khanh.

Sáng sớm khi anh tỉnh dậy, Khanh Khanh ôm anh, mềm nhũn nói: "Anh mệt muốn chết rồi, ngủ tiếp một lát đi, em đi mua sữa bò."

Anh không chịu, ôm chặt người cô hàm hồ nói: "Bên ngoài lạnh, chờ anh đi mua."

Cô gái dịu dàng hôn môi anh.

Khi anh tỉnh lại lần nữa, trong nhà trống không, trên bàn đầu giường có một tờ ghi chép tay rất đẹp, nói cô đi ra ngoài mua bữa sáng cho anh, rất nhanh sẽ về.

Anh cầm chiếc nhẫn, một mực chờ đợi, đợi không kịp bèn đi ra ngoài tìm, tìm khắp mọi chỗ có thể tìm được.

khanh khanh của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ