2. Ai đã tô má em hồng

520 52 4
                                    

Sài Gòn đang dần vào đông, vì thế mà bầu trời sập tối rất nhanh, mới hơn năm giờ rưỡi trời đã chập choạng buông nắng, nhường chỗ cho mặt trăng treo trên đầu dòng người tan ca muộn.

Song Ngư suy sụp ngồi bó gối bên cạnh chiếc xe Wave dở chứng, chiếc xe này phỏng tuổi đời còn hơn cả tuổi của cô, dù có hơi tàn tạ nhưng nó cũng là thành quả làm thêm mấy tháng trời mới có được. Thành thật mà nói thì gia cảnh của cô không được tốt cho lắm, quê cô ở miền Trung, hai ba năm nay lũ triền miên, nhà cô mất trắng, khi ấy toàn bộ tiền tiết kiệm của cô đã đổ hết vào đống nợ ngân hàng, rồi khi năm học mới tới trong túi thật sự không còn một đồng bạc, Song Ngư đã tính đến chuyện thôi học để đi làm cho rồi, thế rồi ánh dương miền Nam cũng đã chiếu đến cơn lũ đau thương miền Trung, lúc gian nan đó Bảo Bình đã giang tay ra kéo cô lên khỏi dòng nước siết người đến ngạt thở ấy.

Từ tiền học phí đến vị trí thu ngân trong một nhà hàng cao cấp đều do một tay Bảo Bình thu xếp cho cô, tờ giấy nợ nằm trong ngăn kéo cũng ngót nghét một năm, anh chỉ bảo khi nào có đủ tiền rồi trả một lượt, chứ anh cũng chẳng nhắc tới bao giờ, ba mươi triệu đối với anh ấy có lẽ chỉ là một chiếc laptop thôi nhưng đối với cô là cả tương lai. Rồi tình cảm trong cô lớn dần theo năm tháng, từ ngưỡng mộ đến cảm động rồi thầm yêu chàng nam sinh hiền hòa ấy.

Thật ra chính cô cũng không phân biệt được yêu thầm với yêu đơn phương khác nhau thế nào,  nôm na thì yêu đơn phương làm người ta đau khổ đến nổi tất cả sự tự tin vốn có đều bị xóa sạch, hệt như đeo tai nghe, bậc một bài nhạc sôi động, người ngoài nhìn vào thì thấy thật yên tĩnh, chỉ có bản thân mới biết được mình đã điên cuồng đến dường nào, thế mà ít ra khi yêu đơn phương thì đối phương còn có cơ hội biết đến tình cảm của mình, còn bản chất của yêu thầm chính là bỏ lỡ. Có điều gì đáng tiếc hơn khi hai người có tình ý đã bỏ lỡ nhau không nhỉ? - Chắc là sẽ có thôi.

Trở về với hiện thực, chiếc xe này dù cô có đề thêm chục lần nữa cũng không chịu nổ máy. Song Ngư bỏ chìa khóa vào trong túi tote, lấy cái samsung đã vỡ màn hình gọi đến cho quản lý nhà hàng, vừa chờ chuông reo vừa dẫn xe đi tìm chỗ sửa.

"Alo, chị Ngân ạ? Em Song Ngư đây ạ, chị cho em xin nghỉ hôm nay ạ, xe em chết máy giữa đường rồi ạ."

"Ừ, để chị thu xếp, em đang ở đâu đấy? Để chị hỏi giùm xem gần đó có chỗ sửa xe nào không."

Song Ngư im lặng, ngước nhìn địa chỉ trên các bảng hiệu gần đó, vài giây sau mới trả lời. Bên kia vang lên tiếng bàn tán rồi chị mới trả lời.

"Chỗ gần nhất cách đó cũng mấy kilomet đấy, chị gọi người đến giúp em nhé."

"Thôi không cần đâu ạ, em tự làm được rồi ạ. Em cảm ơn. Em cúp máy đây ạ."

Chưa kịp để đầu dây bên kia trả lời, Song Ngư đã dập máy để không kéo thêm phiền phức cho mọi người.

Đẩy xe đi được khoảng chừng một hai kilomet mà vẫn không tìm được chỗ nào sửa, Song Ngư đã mệt lã người, mồ hôi rơi lã chã trên gương mặt nhỏ nhắn, tấm lưng ướt sũng thấm cả vào chiếc sơ mi trắng tinh. Rồi một chiếc taxi chạy đậu vào trong lề, Bảo Bình bước xuống trả tiền rồi đi một mạch đến trước mặt Song Ngư. 

[12 chòm sao] Tháng 6 trôi đi thật nhanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ