chương 3: chúng ta, nhưng không có Mikey

792 96 28
                                    

Takemichi nghĩ mình bị khùng lone khi năm xưa cứu Izana khỏi bàn tay của mụ dì ghẻ Kisaki đầy ác độc. Nhưng đéo hiểu sao tạo phúc nhiều vậy mà còn bị nghiệp quật. Đại khái thì tình hình nó cũng căng như dây đàn ấy, nhưng mà dây đàn này sắp đứt thì phải. 

Ôi, trong cái gió chiều mơn man đầy xao xuyến, tiếng rú ga nẹt bô phi ầm ầm. Tiếng xe của con CBR 400F rồ lên trong không khí, nẹt bô đầy hoang dại. Nghệ cả thân thể, nghệ cả khu vườn làm trái tim thiếu nữ xốn xang lên như nhịp cha cha cha đang nhảy canh cột dừa.

Takemichi xúc động.

Bên phải Hinata, bên trái Chifuyu, thằng đang đu cổ cậu là Kisaki và ngay trước cổng trường là đại ma vương Milo.

Yep.

Đương trong lúc người trong cuộc và kẻ trong kẹt đang nhìn nhau đắm đuối, Takemichi nghĩ mình nên bỏ của chạy lấy người. Nhưng hình như Mutou xúc động lắm, đại khái là thấy vua mình hồi xưa đây mà. Nên ổng đéo cho cậu chạy.

Đùa, tình nghĩa vợ chồng như cái lồng bàn ấy. Chỉ dùng để che đậy mấy con ruồi đàm tiếu bên ngoài thôi đúng không? Chắc bên trong tình ta như mắm tôm vậy.

Khắm bỏ mẹ.

- HANAGAKI! - Tiếng hát át tiếng bom, át luôn tiếng tim đập thình thịch vì sợ. Takemichi chết lâm sàng, gục đầu lên vai Hinata mong ai đó cho mình được siêu thoát. Khẽ nhích một tay, Takemichi hạ giọng xuống thấp nhất để kì kèo với Chifuyu rằng tốt nhất để cậu sủi nhanh đi không là lớn chuyện.

- Đừng để tao tóm được mày, trốn cũng đéo trốn được đâu con ạ. - Nhưng có lẽ Izana chưa biết người trong mộng của gã đã biến thành một đứa con gái, nếu không đảm bảo cũng shocku lắm. Rồi bị bẻ cong vì người ta cuối cùng lại bị biến thành thước thẳng lần nữa à?

Mà chắc không sao đâu.

Nó lại gần, em tạt bột vôi vào mắt cho.

- Oh my godness. - Hình như kể từ giây phút bị bắn đến giờ Takemichi gan hơn hẳn. Cậu cũng không biết nữa, chỉ biết đến lúc nhận thức được thì mình đã sải bước đến rồi.

Mái tóc vàng lất phất bay trong gió, đôi mắt xanh nheo lại, đầy vẻ ngả ngớn đến kì lạ. Gót giày đế vuông nện cồm cộp, Takemichi che miệng, cười mỉa. Vẻ mặt tỏ vẻ ngỡ ngàng thật sự, nhưng treo nụ cười đáng đánh.

- Ui chộ ôi, mày đâu rồi nhể? - Giả vờ nhìn ngó xung quanh, và Takemichi bật cười khanh khách, cúi xuống nhìn Izana.

- Ra là mày ở đây hả Izana? Lâu ngày gặp lại, da đen hơn rồi đấy. - Nhìn thấy gã cựu tổng trưởng thiên trúc đang đen mặt. Thật ra gã chẳng lùn hơn đâu, nhưng cái số là ngồi trên xe nên nó vậy. 

- Mày là ai? - gã cau mày, gầm gừ nhìn cậu.

- Tao á? - Takemichi chỉ vào mặt mình, mím môi cười. - Tao là Takemichi nhưng là phiên bản không có nịt ngực.

- H...Hả?! - Izana gắt lên, mặt đỏ bừng khi thấy đôi tay mềm mại chạm vào má mình, gã đứng đờ người, nhìn người con gái đang cười khúc khích mà vẫy tay như không có gì.

- Thì như tao nói đấy, tao là con gái. Vì một lí do gì đó mà trở thành con gái. Chà, tao chả biết cái đéo gì cả. - Takemichi bịt tai, cười nhạt rồi lại ngoái đầu ra sau nhìn. - Mà, mày tìm tao làm gì? Chiều tao còn đi chơi với Hinata nữa. 

Alltake - minh hônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ