trang36:đặt vào vị trí nhau

113 7 4
                                    

    Ngày mới lại lên, ánh dương sáng ngời chiếu khắp thành phố xinh đẹp, mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời cao rực ánh ban mai, cơn gió khẽ khàng thổi từng luồn khí lạnh dịu dàng.

   Sân trường nhộn nhịp với ngày tổng kết, nam thanh nữ tú rạng rỡ với những nụ cười lấp lánh, gương mặt ánh lên niềm vui sướng khi nhận thành quả sau cố gắng bao năm với đèn sách.

   Dòng người qua lại với những đóa hoa đẹp tươi và những lời chúc mừng tràn ngập, Boun bước đi hiên ngang dáng dấp của một người cảnh sát chưa từng bị lu mờ, Prem đứng trên tầng cao nhìn xuống người đàn ông cậu từ bỏ tất cả chỉ vì muốn cạnh bên đang tiến vào trung tâm với bao lời bàn tán.

   Prem mỉm cười đôi chân như có lực hút bước đi theo tiếng trái tim, khoảnh khắc cậu bước đến bật cuối cùng của cầu thang cũng là lúc Boun quay đầu nhìn lại, mọi sự đẹp đẻ ánh lên trong đôi mắt cả hai.

   Tình yêu của họ trái lẽ thường nhưng lại phải đạo trái tim, họ không màn thế giới thứ họ cần chỉ là đối phương, Prem ích kỷ một chút khi chấp nhận việc bị gia đình bỏ rơi để nép bên vòng tay Boun, còn Boun ông ấy từ bỏ tôn nghiêm và mọi lời bàn tán sau lưng để chở che cậu bé nhỏ trong vòng tay.

   Hôm nay một ngày tuyệt vời của cuộc đời, kết thúc một kì thi thăng tiến, chiếc bằng thạc sĩ trong tay là biết bao tự hào và nổ lực, nhưng thứ vui hơn chính là trong những thời khắc trọng đại của đối phương luôn có người kia hiện diện.

   Buổi lễ kết thúc trong ngập tràn niềm hạnh phúc, biết bao tiếng reo hò tán thưởng, những trang báo miệt mài cập nhật thông tin, người tình bé nhỏ của Boun không lần đầu lộ diện trước công chúng nhưng lại là lần đầu cả hai tiếp nhận trả lời mọi thứ trước cánh báo chí luôn đói thông tin, hơn tất cả hoàn cảnh thật sự là đại thiếu gia con nhà danh giá sánh ngang hoàng gia của Prem được thừa nhận, thay thế những tin đồn trước đây cậu bám theo Boun vì tiền tài.

   Một buổi tiệc chúc mừng khác đã được ấn định, bánh xe ô tô lăn đều trên cung đường quốc lộ, Prem không ngớt được nụ cười trên khóe môi mềm, bó hoa trên tay không to lớn nhưng là niềm hạnh phúc không gì sánh bằng, Prem mỉm cười vì bản thân thật sự đã chọn đúng người, quyết định này cậu chưa bao giờ phải thấy hối hận.

   "Beng beng beng", Con đường cao tốc bị tắt nghẽn và hỗn loạn, tiếng ô tô va chạm nhau, tiếng la hét sợ hãi cùng tiếng kêu cứu vang trời, xe cấp cứu hối hả chạy đến mang người đi để lại hiện trường hoang tàn thảm khốc.
…………………………………………

    "Anh lại đâm đầu vào tường hay là cầm nhằm thuốc ngủ vậy?", Tiếng bác sĩ trêu ghẹo kèm theo bất lực than vãn khi thấy hình bóng chuyên gây rắc rối nào đó xuất hiện trong phòng khám.

   "Đứt tay nhưng không cầm được máu", Yin tỉnh queo gương mặt lạnh ngước lên nhìn bác sĩ thản nhiên đáp lời.

   "Anh có cần tôi liệt kê hết những thứ anh đã mang đến cho tôi trong gần 1 tháng qua không?, tuần đầu tiên tắc mạch máu do hội chứng máu đông, tiếp đến là bị bỏng cả bàn tay trái, té dập đầu vào vô lăng, uống nhằm thuốc ngủ quá liều phải rửa ruột, trật khớp, rồi viêm dạ dày cấp, giờ đứt tay không cầm được máu, rốt cuộc là anh muốn biến bản thân thành cái dạng gì đây chứ?".

Tận Cùng Nơi Lạnh GiáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ